Trong vài giây ngắn ngủi, Hứa Kiều như mất đi tri giác, khi hồi thần lại, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là đôi mắt sâu không thấy đáy của Trần Khoáng.
So với lần cô đã từng thấy trong quá khứ, lần này không giống. Ngoại trừ lo lắng, dường như còn ẩn chứa vài cảm xúc khác.
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp nghiên cứu kỹ càng, thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, cắt ngang mọi chuyện.
Trần Khoáng nhân cơ hội đỡ Hứa Kiều đứng dậy, sau đó quay người lại theo cô, nhìn qua.
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, sau khi đứng vững thì mở miệng gọi: "Ba, mẹ."
Cậu bé đứng giữa trong ba người trước mặt cũng gọi cô một tiếng "Chị".
Sau đó, hai bên im lặng một lúc.
"Kiều Kiều, trở về sao không nói với ba mẹ một tiếng?" Kiều Tố Hân bước đến hỏi.
Hứa Kiều: "Thời gian gấp gáp quá, con quên mất."
"Con gầy đi." Kiều Tố Hân đưa tay muốn sờ mặt cô, nhưng được nửa đường lại dừng " Ở đó chắc con phải chịu khổ nhiều rồi."
Hứa Hạng Thành cũng phụ họa: "Lúc trước khuyên con không cần phải đi, vừa vô nghĩa lại lãng phí thời gian, con nhất quyết không nghe, đi làm gì rồi chịu khổ.".
Hứa Kiều vừa định phản bác, Trần Khoáng đứng bên cạnh đã lên tiếng trước: "Chú, dì mặc dù cháu không có tư cách cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, nhưng nếu hai người đang nói về việc Hứa Kiều đến thị trấn Khúc Hương dạy học, thì cháu không thể không nói vài lời."
"Theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-da-nhu-phong/1888688/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.