Hứa Kiều nói xong liền hạ tay xuống, nhặt chai rượu rỗng rớt dưới đất, ôm vào trong lòng, yên lặng nhìn mặt hồ.
Nước mắt còn sót lại trên má rất nhanh đã bị gió thổi khô, vừa lạnh vừa nhớp nháp, rất khó chịu.
Cô cúi đầu lục túi tìm khăn giấy, nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy gì.
Đang muốn bỏ cuộc, một tờ khăn giấy đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như từ trên trời rơi xuống.
"Cảm ơn." Hứa Kiều vươn tay nhận lấy, nhẹ giọng nói.
Thật lâu Trần Khoáng vẫn chưa hồi thần lại, thậm chí việc đưa khăn giấy cũng trong vô thức.
Anh lại hỏi: "Sao cậu biết không phải tôi chụp?"
Lúc này Hứa Kiều không nói gì, lau mặt xong rồi ôm chai rượu vào lòng.
Xem ra là say thật rồi.
Trần Khoáng cởi áo khoác lên vai cô, gió lạnh thấu xương dội thẳng vào người, anh đứng yên, ngược lại phải cảm ơn vì sự lạnh lẽo này làm anh tỉnh táo.
Trước mặt là mặt hồ lấp lánh, sau lưng là cánh đồng bát ngát.
Dường như cuối cùng anh đã tìm được nơi để trở về trong không gian rộng lớn vô ngần này.
Hai người cũng không ở ngoài quá lâu, vì các đồng nghiệp đều đề nghị vào lều hát.
Mọi người chọn cái lều rộng nhất, trải thảm rồi ngồi thành vòng tròn. Vài người có mang theo nhạc cụ, đang điều chỉnh âm thanh.
Dù đã uống rượu nhưng dũng khí của họ không những không tăng mà còn giảm đi, hỏi một lượt cũng không có ai xung phong hát.
Hứa Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-da-nhu-phong/1888686/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.