Nhìn người nọ đã đi được một đoạn xa, Tống Trạch Việt mới quay người lại, hỏi Hứa Kiều: “Cậu không sao chứ?”
Hứa Kiều lắc đầu.
Cho dù biết rõ tình hình hiện tại, cô vẫn không biết nên phản ứng như thế nào. Cảm ơn cậu ta? Nhưng người vừa rồi là bạn của cậu ta. Hay quay người bỏ đi? Dù sao cậu ta đã giúp cô.
Hiểu được nỗi băn khoăn của cô, Tống Trạch Việt vô thức vuốt mấy sợi tóc bị rối trước trán: “Chỉ vô tình đi ngang qua thôi, tôi còn có việc, đi trước đây...”
“Kiều Kiều.” Cách đó không xa một giọng nói già nua vang lên.
Tống Trạch Việt nuốt lời còn chưa nói xuống, nhìn theo Hứa Kiều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Biên Trân cầm giỏ rau đến gần, thoạt nhìn khuôn mặt xa lạ kia, bà hơi ngạc nhiên, không khỏi nhìn thêm vài lần: “Kiều Kiều, bạn học của con à?”
Hứa Kiều thành thật trả lời, sau đó hỏi: "Bà ngoại, sao bà lại ra đây mua đồ ăn?”
“Không phải hôm nay con được nghỉ sao, bà nghĩ tối nay làm thêm mấy món con thích, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm.”
Dưỡng thương được một thời gian, chân Biên Trân đã tốt lên nhiều, cơ bản có thể đi lại được.
"Cậu nhóc, lát nữa con có bận gì không? Nếu không thì ở lại ăn cơm đi." Biên Trân nhìn Tống Trạch Việt.
Nhớ lại mấy lần trước bọn Trần Khoáng từ chối, hơn nữa vừa nãy cậu ta cũng nói mình có việc, Hứa Kiều đoán Tống Trạch Việt sẽ từ chối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-da-nhu-phong/1888680/chuong-14.html