Con cái không phải không thể thắng cha mẹ, nhưng muốn thắng được họ, trước hết vẫn phải suy nghĩ cho tường tận.
Suốt cả buổi chiều hôm đó tôi ở lại khách sạn với Thư Trạch. Tôi đã nói rằng sẽ không để Thư Trạch phải đón tết một mình, nhưng cuối cùng vẫn bị bức phải nuốt lời. Tôi không thể dẫn Thư Trạch về nhà, Thư Trạch cũng không cho tôi ở lại. Vì vậy, sau một hồi đắn đo cân nhắc, tôi đã nghĩ ra một phương án rất hay ho, để cho Thư Trạch làm đến sức cùng lực kiệt. Chờ cho lừa được cậu ấy ngủ say tôi sẽ về nhà cùng ba mẹ đón giao thừa.
Thế nhưng, khi tôi y như kế hoạch mà làm thì mới phát hiện, mình thực sự là ngu không chữa được. Một ‘tiểu lão đầu’ đã ba mươi tuổi sức lực chẳng bằng ai lại mưu đồ dùng cái thân thể ốm o yếu đuối của mình để vắt kiệt sức lực của một thanh niên mới hai mươi mấy tuổi mạnh như rồng như hổ, vậy thì kết quả có vắt tay lên đầu gối cũng tưởng tượng được là thê thảm đến mức nào. Sau một hồi bị Thư Trạch lật qua lật lại ăn cho không còn một khúc xương, tôi nằm vật trên giường bi thảm rên rỉ.
“Ưm… cảm giác sắp rời ra từng mảnh mất…”
“Bảo bối nhi, đừng dại quyến rũ tôi nữa nhé.” Thư Trạch nằm bên cạnh tôi, cái tay vẫn không chịu buông tha mông tôi.
“Quyến rũ cái đầu mi, cầm thú!” Tôi lầm bầm mắng một câu, ngay cả sức lực để trợn mắt ra oai cũng chẳng còn.
“Haha, ngay từ đầu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-tu-da-day-den-trai-tim/69625/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.