Ái tình, tất cả đều mong manh tựa như ngọn nến trước gió, chỉ khác ở chỗ, một chút năng lượng tình yêu cũng có thể khiến tro tàn bùng cháy
Tôi nằm trong lòng Tống Thư Trạch, cậu ta vẫn chưa tỉnh, còn tôi một đêm chập chờn không ngủ được. Len lén liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đến lúc chuông reo, tôi phải đối mặt với tình cảnh này như thế nào đây? Làm sao dám nhìn mặt Tống Thư Trạch đây? Giữa cái ôm này, cái giường này, trong cùng một căn nhà này, tôi có thể giả ngốc được bao lâu? Nghĩ đến khả năng có thể phải rời đi, tôi đột nhiên hoảng hốt. Lẳng lặng nép trong lòng cậu, tôi muốn tận hưởng tất cả những ấm áp cuối cùng này.
‘Maeda (*),dậy thôi! Maeda, dậy thôi! Maeda, dậy thôi!…’
Bảy rưỡi, cái đồng hồ báo thức hình Shin cậu bé bút chì bắt đầu thực hiện nghĩa vụ đánh thức chủ nhân. Lòng tôi cũng khẩn trương theo tiếng chuông của nó.
Tống Thư Trạch ngáp một cái, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy tôi liền hì hì cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền, ngay sau đó liền đặt lên mặt tôi một nụ hôn.
“Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!”
Tôi ngơ ngác đáp lại một câu, không hiểu cậu ta có ý tứ gì.
“Sáng nay sẽ ăn gì thế?” Tống Thư Trạch vừa mặc quần áo vừa hỏi.
“Ưm? A! Cháo Bát Bảo, trứng vịt muối, bánh bao đậu, còn nhiều đồ ăn lắm.”
“Haha, ra là hôm nay ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc! Mau mau dậy đi, sao còn ngồi đờ ra trên giường thế! Mệt ở đâu à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-tu-da-day-den-trai-tim/69618/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.