Chương trước
Chương sau
Nếu muốn tôi tin tưởng cậu, chẳng bằng hãy nói thật với tôi đi
Rốt cục người đàn ông này là ai? Thư Trạch cùng người đó lúc nãy là đang nói đến chuyện gì?! Thư Trạch đang tìm một người phụ nữ, mà còn là rất quyết tâm phải tìm được. Cô ta và cậu ấy trước đây là người yêu? Và còn ‘bề trên’ mà Thư Trạch nhắc tới là ai?
Một loạt những nghi vấn không ngừng xuất hiện trong đầu tôi, khiến tôi phiền lòng xen lẫn bất an không thôi. Nghĩ đến trong lòng Thư Trạch vẫn luôn có một người phụ nữ khác, toàn thân tôi liền cảm giác như bị rút hết khí lực.
Tôi đẩy cửa đi vào phòng làm việc của cậu ấy, lơ đãng hỏi, “Tôi vừa gặp người khách lần trước đến nhà chúng ta ở hành lang. Ông ta là ai vậy? Tìm cậu có chuyện gì?”
“Không có gì, đừng để ý đến ông ta. Được rồi, tình hình công việc hôm nay thế nào?”
Đánh trống lảng đúng là sở trường của Thư Trạch. Trước đây tôi không hỏi, chỉ là vì không muốn ép cậu ấy, muốn dành cho cậu ấy chút không gian riêng tư. Nhưng bây giờ xem ra tôi đã dung túng quá mức, nên mới để cậu ấy càng ngày càng rời xa mình như vậy.
“Rốt cuộc ông ta là ai? Tìm cậu có chuyện gì? Có chuyện gì mà cậu không thể nói với tôi?!” Lần này tôi nhất định không để cậu ấy trót lọt qua cửa nữa, vẫn đứng nguyên trước mặt cậu ta mà chất vấn cho bằng được.
Thư Trạch cũng nhìn tôi, ánh mắt bất đắc dĩ mà kiên quyết. Trầm mặc một lúc mới đáp, “Ông ta chỉ là một người họ hàng, nhưng quan hệ của tôi và ông ta cũng không thân thiết cho lắm. Ông ta chủ yếu là đến xem xem công việc, cuộc sống của tôi dạo này thế nào thôi.”
“Ông ta là ba của cậu đúng không?”
“Không phải. Dương Duệ, tôi biết có nhiều chuyện đã không để anh được biết. Tôi không nói chỉ bởi vì tôi thấy việc đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc chúng ta ở bên nhau. Trong lòng tôi thật sự có một số chuyện muốn cất giữ không thể nói ra được. Tôi nghĩ hẳn trong lòng anh cũng có những chuyện như thế đúng chứ.”
Vẻ mặt Thư Trạch chân thành tha thiết, nhưng lại chỉ càng khiến lòng tôi lạnh lẽo. Luôn có chuyện muốn cất giữ trong lòng ư? Cậu muốn cất giữ cái gì chứ? Lẽ nào tôi lại phải chấp nhận cho cậu ôm ấp bóng hình một người phụ nữ khác trong lòng?! Tôi nhìn cậu không nói gì, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của cậu. Ở đây dù sao cũng là công ty, tôi cũng không tiện tranh luận với cậu ấy những vấn đề riêng tư. Huống hồ nhìn tình hình lúc này, có nói thêm nữa cũng chẳng có kết quả gì.
Cả ngày hôm đó ở công ty tôi cảm thấy bồn chồn không yên, mặc dù rất gần nhau, nhưng tôi cũng chẳng nói gì với Thư Trạch. Lúc tan tầm ngồi trên xe suốt quãng đường cũng không nói gì. Tình trạng mệt mỏi này khiến tôi bực bội. Mà khó chịu nhất chính là đối với sự im lặng của tôi, Thư Trạch cũng chẳng ngó ngàng gì. Cậu ấy rõ ràng biết tôi là người dễ xiêu lòng như vậy, vậy mà cũng không chịu nhượng bộ trước. Chẳng lẽ Trữ Uy và ba mẹ tôi nói đúng, tôi với Thư Trạch chẳng thể dài lâu được. Chờ khi cậu ấy trưởng thành hơn, cảm giác mới mẻ qua đi, hai chúng tôi cũng coi như kết thúc!
Tuy rằng đang chiến tranh lạnh, nhưng sau khi về đến nhà chúng tôi vẫn làm cơm tối như bình thường. Sau đó hai người đều yên lặng ăn cơm. Bầu không khí này thực sự khiến tôi không thể nuốt vô. Vì vậy tôi ăn qua loa vài miếng, rồi ôm một bụng hờn giận đi tắm, chưa đến tám giờ đã bò lên giường đắp chăn đi ngủ. Qua một hồi lâu, tôi nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó, chăn liền bị một người nhấc lên. Thư Trạch đứng bên giường nhìn tôi, sau đó nắm tay tôi từ trên giường kéo ra.
“Cậu làm gì vậy? Buông ra!”
Tôi quát cậu ấy, nỗ lực bỏ tay cậu ấy ra. Cậu ấy không thèm để ý phản kháng của tôi, chỉ gắt gao túm chặt lấy tôi kéo vào phòng tập thể dục.
“Dương Duệ, nếu không vui thì chúng ta đánh một trận! Đừng giữ trong lòng như thế, anh khó chịu, tôi cũng chịu không nổi! Chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa được không?”
Thư Trạch bất đắc dĩ nhìn tôi.
“Đánh một trận? A! Cậu muốn tôi cùng một tay đánh đấm có nghề như cậu đánh một trận, cậu cũng đủ ác đấy nhỉ! Thế nào? Định giết người diệt khẩu phải không?”
Tôi vẻ mặt không thiện cảm nhìn cậu. Thế nhưng cậu ấy lại chỉ cười rộ lên, lại gần ôm lấy tôi, tay xoa xoa đầu tôi.
“Được được được, tôi sai rồi! Tôi để anh đánh đến khi nguôi giận, không đánh lại cái nào, được không nào?!”
Tôi một tay đẩy cậu ra, một tay nắm thành quyền hướng cậu ấy đánh tới. Nhưng tiểu tử này lại chỉ lắc mình một cái liền nhanh chóng né được. Tôi tức giận mắng to, “Ai cho né?! Không giữ lời gì cả! Vừa mới nói sẽ để tôi đánh cho đến khi nguôi giận đấy còn gì!”
“Haha, phản ứng bản năng đó mà! Không phải cố ý mà. Được rồi, bây giờ cho anh đánh đến khi thỏa mãn thì thôi. Bảm đảm không né, cũng không trả đòn!” Thư Trạch cười ha ha đứng trước mặt tôi.
“Hừ, tôi chẳng cần! Dù có muốn đánh cậu thật cũng đếch cần cậu nhường!”
Tôi tung một quyền nữa, nhưng cũng chỉ là dọa dọa cậu ấy thôi, căn bản không dùng chút lực nào.
“Haha, tôi biết anh không nỡ đánh tôi mà!”
Thư Trạch mặt dày ôm tôi cười. Còn tôi thì cười không nổi.
“Tống Thư Trạch, cậu có yêu tôi không?” Tôi chăm chú nhìn cậu.
“Yêu.” Cậu ấy thẳng thắn trả lời.
“Để tôi gặp người nhà cậu được không! Dù chỉ là dưới thân phận đồng nghiệp hay bạn bè cũng được!” Tôi cần phải hiểu rõ hơn về cậu ấy, muốn khai mở cái bí mật này.
“Mao Mao, đừng nói nữa. Anh là tất cả của tôi, là người nhà của tôi. Trừ cái người lần đó ra.”
“Thư Trạch, không phải tôi muốn xen vào chuyện đời tư của cậu hay cái gì khác. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là muốn chia sẻ với cậu mà thôi.”
“Tôi biết.”
Thư Trạch hơi gật đầu, nắm tay tôi kéo về phòng ngủ. Thế nhưng đối với lời yêu cầu vừa rồi của tôi lại vẫn im lặng không nói gì. Bất đắc dĩ, tôi đành phải chịu thua! Nếu Thư Trạch đã không muốn nói, thì dù có là nghiêm hình bức cung, cưỡng bức dụ dỗ cũng chẳng ăn thua. Cậu ấy khiến tôi lần đầu tiên thấy hận những kẻ kín miệng như thế!
Đêm, nằm trên giường, Thư Trạch đột nhiên ôm tôi hỏi.
“Nếu có một ngày tôi thất nghiệp, thì làm sao đây? Anh sẽ vẫn ở cạnh bên tôi chứ?”
Tôi ngáp một cái, nói, “Đầu năm mà thất nghiệp thì cũng là chuyện bình thường thôi! Có cái gì phải buồn chứ, tốt xấu gì cậu cũng là học sinh du học về nước cơ mà! Sao vậy? Trương Khắc dọa sa thải cậu à?”
“Không có, tôi chỉ hỏi thế thôi.”
“Haha, may là tôi không lo bị thất nghiệp! Tôi gán thân cho Kỳ Tín 80 năm cơ mà! Trừ khi công ty phá sản, nếu không thì tôi chẳng bao giờ thất nghiệp!”
Thư Trạch lại phá lên cười, lại gần hôn lên miệng tôi, hỏi tiếp, “Nếu như tôi mất việc, cũng không còn tiền nữa, ngay cả một căn hộ cũng không có, thực sự là hai bàn tay trắng, anh có rời khỏi tôi không?”
“Hừ! Vậy bây giờ cậu có tiền chắc?! Mà căn nhà này vốn dĩ cũng đâu phải của cậu. Không phải trước đây cậu nói là của một người họ hàng sao?”
“Haha, nói vậy là anh sẽ không rời khỏi tôi phải không?”
“Chúng ta hai đại nam nhi chẳng nhẽ không tự nuôi nổi mình?! Nghĩ nhiều vậy làm gì?”
Tôi lườm cậu ấy một cái, trở mình đi ngủ. Thư Trạch ôm tôi từ phía sau, dán vào lỗ tai tôi thì thầm ba chữ.
Cuối cùng những đợt sóng gió bất hòa vừa rồi cũng qua đi. Thư Trạch lại bắt đầu theo một case mới. Lần này là dự án sát nhập hai công ty thực phẩm. Thư Trạch không thể tránh khỏi công việc lu bù lên, thường xuyên phải ra ngoài bàn việc xã giao. Càng nói lại càng thấy hổ thẹn, tôi mang tiếng là một trợ lý mà kinh nghiệm lại chẳng có mà giúp được cho cậu ấy nhiều nhiều một chút. Vì vậy đa số thời gian tôi đều ở trong phòng làm việc giúp cậu ấy sắp xếp lại tài liệu, văn kiện. Ngăn kéo làm việc ngập mắt toàn giấy má với tài liệu, trong số đó có rất nhiều về dự án ‘Thịnh Thế Vân Đình’ lần trước. Nghĩ chắc hạng mục này đã xong, mà chủ tịch cũng đã chạy mất, phỏng chừng giữ lại cũng chẳng có giá trị gì, vậy nên tôi liền lôi hết toàn bộ đống tài liệu này ra. Đem xấp giấy tờ sắp xếp gọn gàng rồi xếp vào ngăn kéo.
Thế nhưng, những tư liệu về ‘Thịnh Thế Vân Đình’ tôi cũng không dám tự tiện cho đi làm rác thải luôn. Thầm nghĩ bên trong biết đâu lại còn có thứ gì đó mà Thư Trạch chưa dùng xong hay tài liệu liên quan đến công việc khác, tôi liền tỉ mỉ lật xem lại một lượt. Đối với những tư liệu về ‘Thịnh Thế Vân Đình’, Thư Trạch tìm hiểu ghi chép rất đầy đủ chi tiết, những phân tích báo cáo cũng cự kỳ toàn diện mà chuẩn xác, ngay cả những dự toán đầu tư cũng được tính toán rất tinh diệu. Vậy mà, tại sao khi đó lại vẫn bại trước Trữ Uy?! Nhưng kể ra thua cũng tốt, nếu không thì hôm nay tôi và Thư Trạch đã vô cùng thê thảm rồi. Lật xem tiếp, tôi tình cờ phát hiện tập hồ sơ liên quan đến nội bộ tài chính của tập đoàn Thịnh Thế dưới lớp cuối cùng. Ngay phía trên đã ghi lại rất rõ ràng, tập đoàn Thịnh Thế từ lâu đã là một cái vỏ không. ‘Thịnh Thế Vân Đình’ bất quá cũng chỉ là một màn kịch ngụy trang mà thôi.
Thì ra Thư Trạch đã sớm biết từ trước! Thì ra cậu ta đã cố tình kích Trữ Uy đầu tư vào tập đoàn Thịnh Thế. Cậu ta đã lừa mọi người, trong đó có cả tôi! Cậu ấy căn bản không hề có ý định cạnh tranh. Mà tôi lại vẫn đinh ninh rằng cậu ấy là một cậu bé mới lớn dù thông minh nhưng vẫn rất đơn thuần. Ai mà ngờ được rằng cậu ta là một con hồ ly, một con sói trong bầy sói.
Vậy mà từ trước đến giờ tôi lại cứ luôn lo lắng cậu ta sẽ vì chuyện không thắng thầu mà khổ sở, lo lắng Trữ Uy sau này sẽ gây bất lợi cho cậu ta. Nhưng trên thực tế thì sao, cậu ta đã sớm dự định tung một đòn quyết định làm Trữ Uy vĩnh viễn không thể trở mình được nữa. Tôi thực sự là ngu ngốc mà.
Cùng lúc ấy, Thư Trạch cũng trở lại công ty, thấy tập tài liệu trong tay tôi liền cứng đờ bất động.
“Cậu đã sớm biết tập đoàn Thịnh Thế chỉ là cái vỏ rỗng có tiếng mà không có miếng đúng không? Là cậu cố tình khiêu khích Trữ Uy đầu tư vào đó đúng không?” Tôi giương mắt nhìn cậu ta, thanh âm thoáng run rẩy.
“Đúng.” Thư Trạch nhìn tôi, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đáp.
“Vì sao cậu lại làm như thế?” Tôi lớn tiếng nói, ném tập tư liệu cho cậu ta.
“Sao anh lại tức giận? Thấy thương cho tên Trữ Uy bị tôi chỉnh cho thảm thương như vậy sao?” Thư Trạch ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi, giọng nói cũng không mang một tia ấm áp nào.
“Không liên quan đến anh ta! Đừng có lôi chuyện anh ta vào đây nữa!” Tôi không thể nhịn được nữa rống lại.
“Nếu không liên quan đến hắn, vậy vì sao anh phải tức giận?! Hắn phá sản khiến anh không vui như vậy sao? Nếu hắn ta không một mực muốn thắng tôi cho bằng được, thì đã không chuốc phải hậu quả ngày hôm nay!”
“Tôi đã nói không liên quan gì đến Trữ Uy ở đây! Tại sao cậu vẫn lừa dối tôi?”
“Nếu như nói cho anh biết, vậy thì anh nghĩ tôi có thể chỉnh Trữ Uy được một trận như thế không?” Thư Trạch cười nhạt phủ nhận lại.
“Tôi và anh ta không còn liên quan gì nữa! Cậu còn làm vậy để làm gì?! Cậu có nghĩ cho người nhà của anh ta không, có nghĩ tới những nhân công đang làm việc cho anh ta không?! Nếu như anh ta chịu không nổi đả kích này mà tự sát thì sao? Dù sao đó cũng là một mạng người! Nghĩ cho người khác một chút cũng chính là chừa cho mình một con đường lui đấy cậu biết không?”
“Tôi chưa bao giờ biết đường lui là như thế nào! Hắn đã từng đối xử với anh như vậy, lẽ nào anh đều đã quên? Tôi chỉ muốn giúp anh báo thù mà thôi! Nếu như hắn chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà tự sát, vậy thì hắn không xứng là một người đàn ông nữa! Cái tôi muốn chính là khiến hắn trở nên suy sụp đấy, ai bảo hắn cứ mơ tưởng đụng vào người của tôi!”
“Cậu… tôi không còn gì để nói với cậu nữa!”
Tôi chán nản, đẩy cậu ấy ra định đi ra ngoài, lại bị cậu ấy nắm tay kéo lại.
“Anh định đi đâu? Mẹ kiếp, tại sao anh vẫn nhớ đến thằng khốn nạn đó?” Thư Trạch nắm cánh tay tôi chặt đến nỗi nổi cả gân xanh mà rống to hơn.
“Tôi đã nói không còn dây dưa gì với Trữ Uy nữa cả! Nếu cậu muốn tôi tin tưởng cậu, vậy thì đừng trốn tránh nói thật với tôi! Còn nếu cứ để tôi phải ép mình tin tưởng cậu như thế này, thì quả thực ngu ngốc không còn gì bằng!”
Tôi hất tay Thư Trạch khỏi người mình, nhanh chóng rời khỏi phòng.
——–o0o———
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.