Nếu những hành động mập mờ đó làm cậu hiểu lầm đó là sự thương hại vậy từ hôm nay tôi sẽ không làm như vậy nữa. - vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn anh.Nghe cô thẳng thừng nói vậy trong lòng anh không tránh khỏi mất mát, rủ mắt xuống ừ một tiếng nhưng anh lại không thấy vẻ mặt sau đó của cô.
- Mà tôi sẽ thẳng thắn theo đuổi! - vẻ mặt cô lại phấn chấn lên.
- Hả? - anh ngẩng phắt đầu lên nhìn cô ngơ ngác.
- Hả cái gì? Không lẽ cậu nghĩ tôi bỏ cuộc sau những gì cố gắng đó sao? Không bao giờ nhé. - nói xong câu này cô chạy một mạch đến trường.
Anh lấy lại tinh thần đuổi theo cô, sáng hôm đó học xong môn thể dục anh đến căn tin để mua nước, lúc đến khúc cua lại đụng phải một người anh theo bản năng đưa tay ra đỡ.
- Cậu có sao không? - anh hơi nhíu mày bỏ tay ra.
- À, không sao, cảm ơn cậu đã đỡ. - Lâm Hiểu Hiểu đưa tay vén tóc, ra vẻ yểu điệu nhất có thể, nở nụ cười mà cô ta cho là đẹp nhất.
- Nếu cậu không sao vậy tôi đi trước. - anh xoay người định bước đi thì biết cô ta giữ tay lại.
- Khoan đã, mình vẫn chưa biết tên của cậu, mình là Lâm Hiểu Hiểu 12a7.
Anh nhíu mày nhìn góc áo bí cô ta giữ lại, rút tay ra.
- Tôi không có thói quen giới thiệu tên với người lạ, chỉ là vô tình giúp đỡ, không cần làm màu vậy đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-tinh-yeu/3600599/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.