Tần Nhược Anh từ nhỏ đã có một ước mơ, ước mơ muốn được trở thành một nhà giáo vĩ đại, như ba cô. Thỉnh thoảng lúc bé khi mẹ cô tăng ca ở công ty quá trễ, bà đều sẽ nhờ ba cô đến trường tiểu học đón cô. Nhưng mỗi lần ông ấy đến đều là bộ dạng rất gấp gáp. Tần Nhược Anh nghĩ, có lẽ công việc ba ba quá bận, lần sau cô sẽ xin mẹ có thể tự đi về, cô không muốn thấy ba ba phải mệt mỏi như thế.
Chạy trên con đường xa lạ, đây không phải là đường về nhà quen thuộc mà Tần Nhược Anh thường hay đi cùng mẹ cô. "Ba, ba chở con đi đâu thế ạ?"
Ba Tần ngồi phía trước, bờ vai to lớn vững chắc che khuất tầm nhìn của một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi. Hai tay Tần Nhược Anh ghì chặt ôm lấy vòng eo ba cô, gương mặt nhỏ non nớt áp vào tấm lưng dài to lớn, mẹ cô đã dặn khi ngồi ngoài sau xe của người lớn phải ôm thật chặt người phía trước, không được để bản thân té ngã.
"Xin lỗi con, hiện tại ba không thể đưa con về nhà được, cùng ba đến nơi này, rất nhanh thôi chúng ta sẽ về."
"Dạ."
Chạy thêm mười phút chiếc xe dừng lại trước cổng trường, dòng chữ "Trường THPT..." to tướng, với độ đuổi của cô đã có khả năng hiểu được những chữ phía trên. Cả hai dắt xe vào trường, ba Tần dắt tay cô đi lên cầu thang, dừng lại trước cửa lớp ông quỳ một chân xuống xoa đầu nàng nói: "Ba còn đang dở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-rosannryy/2960050/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.