Hạ Túy chật vật một hồi mới đỡ được Tần Nhược Anh nằm lên sofa. Lấy tay sờ lên trán cô ấy, còn có chút sốt. Mưa tầm tã thế này cũng không thể để Tần Nhược Anh nằm ngoài đây chịu lạnh như vậy được, nhưng làm sao đỡ cô ấy vào phòng a, nàng cũng không có sức lực, từ chỗ kia đến sofa đã muốn mệt chết nàng. Hạ Túy lay lay Tần Nhược Anh dậy, cũng không biết cô có thể tự đi vào phòng được không.
"Cô ơi?"
Tần Nhược Anh chậm rãi mở mắt, gương mặt nhỏ của Hạ Túy xuất hiện trước tầm mắt cô, lúc này cô mới nhớ bản thân đã chịu không được mà té xỉu. "Đã mấy giờ rồi?" Hoa mắt chóng mặt, trong người còn rất khó chịu, lúc nói chuyện giọng cô có chút khàn khàn.
Hạ Túy nhìn lên đồng hồ, "Hơn bảy giờ rưỡi rồi ạ."
Tần Nhược Anh chống tay ngồi dậy, tay ôm đầu nói: "Em không về sao?"
Hạ Túy thấy Tần Nhược Anh như thế liền lập tức đi lại đỡ: "Cô cẩn thận." Sau đó mới nói tiếp: "Trời vẫn còn mưa nên em chưa về." Thấy Tần Nhược Anh vẫn im lặng nhìn nàng, có lẽ là không còn sức để nói chuyện: "Cô đi được không, em dìu cô vào phòng."
"Ừm."
Hạ Túy thở phào, cũng may là Tần Nhược Anh chịu tỉnh, không thì chắc phải chịu lạnh ở ngoài này cả đêm. Một người chỉ vận động một chút tay chân đã rã rời như nàng thì làm sao có thể 'bế' Tần Nhược Anh từ phòng khách vào phòng ngủ được đây.
Hạ Túy đỡ Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-rosannryy/2960029/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.