Chương trước
Chương sau
Hôm nay đoàn người lại tiếp tục lên đường đi đến Lạc Hướng thành, còn Ngọc Đan sau một ngày nằm trong khách điếm ủ rủ về chuyện không thể trở về hiện đại, cô cuối cùng cũng đã thông suốt được trăng máu xuất hiện ngày đó rất giống với hiện tượng nguyệt thực ở hiện đại, nếu đã là nguyệt thực thì cơ hội để trở về có thể lên đến 60%, chỉ cần tính đúng ngày trăng máu xuất hiện là được, nghĩ vậy cô liền phấn chấn cả lên, vui vẻ theo mọi người lên đường đến Lạc Hướng thành
Đường đến Lạc Hướng thành xa xôi, phải vượt qua mấy cánh rừng, vì không muốn kéo dài thời gian, nên mọi người quyết định thay nhau đánh ngựa đi không ngừng nghỉ, nhờ vậy là đoạn đường rút ngắn lại chỉ vỏn vẹn còn hai ngày
Đường phố Lạc Hướng thành đông đúc phồn hoa tựa kinh thành, người người tới lui tấp nập không ngừng. Nhưng Ngọc Đan vẫn lấy làm lạ là, tại sao đã lướt qua rất nhiều khách điếm, mà Lý Minh Khuê vẫn không cho ngựa dừng, dường như chuyến đi này không chỉ đơn giản là đến Lạc Hướng thành để quản lý các hiệu buôn của nàng ta
Xe ngựa cứ thế lắc lư băng sâu vào rừng trúc, Ngọc Đan nhìn qua khung cửa, cô có cảm giác rằng nơi này có điểm bất thường, nhưng lại không biết bất thường ở điểm nào, giống như ở đây đã có người lập trận pháp. Quả nhiên như cô suy đoán, sau khi xuyên qua lớp sương mù dày đặc, trước mắt xuất hiện một thôn trang nhỏ
"Dừng ngựa"
Xe ngựa dừng lại, Ngọc Đan bước xuống trước, vươn tay đỡ lấy Lý Minh Khuê, cô ngẩng đầu nhìn lên bảng gỗ được treo phía trước thôn trang, miệng lẩm bẩm đọc: "Đào Nhạc sơn trang"
"Tham kiến công chúa điện hạ" nghe tiếng vó ngựa, từ trong sơn trang, một ông lão râu tóc bạc phơ bước ra, cung kính khom người hành lễ cùng Lý Minh Khuê
"Ở đây không phải hoàng cung, Đường chủ không cần đa lễ"
Đường chủ gật đầu, rồi lại quay sang nhìn Ngọc Đan, Bảo Cường, cảnh giác hỏi: "Hai vị là?"
Lý Minh Khuê nhàn nhạt đáp: "Đều là người của bản cung"
"Tiểu bối là Ngọc Đan, còn đây là Bảo Cường" Ngọc Đan chắp tay thi lễ đáp
"Các vị, mời" Đường chủ vươn tay ra hiệu, mời bọn họ bước vào sơn trang
Đào Nhạc sơn trang này tuy bề ngoài không có gì đặc biệt so với các sơn trang khác, nhưng khi bước vào mới thực sự khiến người ta kinh ngạc, nó giống như một kinh thành thu nhỏ vậy, bên trong có đường phố, khu buôn bán và cả các hộ dân, người buôn kẻ bán tới lui tấp nập chẳng khác nào kinh thành, nhưng đều khiến Ngọc Đan khó hiểu hơn là cô cảm giác được rằng, hình như những người ở đây đều rất đề phòng mình
Bọn họ đi theo Đường chủ đến nhà thổ lâu
"Vừa nhận được thư tín của Điện hạ, không ngờ ngài lại đến nhanh như vậy"
"Bản cung còn phải mau chóng hồi cung"
Đường chủ vẻ mặt luyến tiếc nói: "Điện hạ đã lâu không đến Đào Nhạc sơn trang, nay vừa trở về đã mau chóng rời đi như vậy"
"Thời gian sắp tới trong cung sẽ không mấy yên ổn, bản cung không thể xuất cung lâu được"
Lý Minh Khuê chậm rãi đi về hướng bàn thờ được đặt giữa chính điện, thắp một nén nhang
Ngọc Đan ngước mắt nhìn lên tấm bài vị, vừa nhìn đến cô liền hoảng hốt hỏi: "Là bài vị của Liễu hoàng hậu sao?"
Lý Minh Khuê nhẹ gật đầu, sau đó nàng vươn tay chạm lên những ký tự trên bài vị, chỉ thấy ba chữ Liễu Yên Nhiên bỗng nhô lên, tay phải nàng rút chữ 'Nhiên' ra khỏi bài vị, tay trái dời lư hương sang một bên, bên dưới lư hương xuất hiện một khối ngọc thạch, Lý Minh Khuê cầm chữ 'Nhiên' đặt lên ngọc thạch, lập tức cơ quan được kích hoạt, phát ra "răng rắc" một tiếng, bàn thờ tức khắc tự động dịch sang một bên, để lộ một đường hầm mật thất
Ngọc Đan cùng Bảo Cường, từ xưa đến nay đối với chuyện mật thất ly kỳ như vậy vốn chỉ thấy trên phim, nay lại được tận mắt chứng kiến, cũng phải vỗ tay thán phục người xưa không ngờ lại thông minh như vậy, Ngọc Đan phấn khích hiếu kỳ hỏi: "Điện hạ, mật thất này là dẫn chúng ta đi đâu vậy?"
"Cứ đi thì người sẽ biết, đảm bảo đủ để Phò mã gia người trợn mắt há mồm" Như Tuyết nhanh mồm nhanh miệng nói
"Kẹt...Kẹt...kẹt" đoàn người vừa bước vào, mật thất liền chậm rãi đóng kín trở về như vẻ ban đầu
Xoè bàn tay không thấy năm ngón, xung quanh hàn khí lạnh lẽo, thông đạo một mảnh hắc ám, chính là loại cảm giác này, cảm giác mỗi khi đi tham quan nhà ma, làm Ngọc Đan sợ tới mức níu chặt lấy ống tay áo Lý Minh Khuê cơ hồ muốn xé rách nó
Như Tuyết từ trong lòng lấy ra chiết hoả tử, nhờ vậy mà không gian rùng rợn u ám cuối cùng cũng được thắp lên ngọn lửa hy vọng cho đời, Như Tuyết tiếp tục dùng chiết hoả tử điểm lên từ ngọn đuốc trên tường, nhất thời xung quanh thông đạo sáng lên hết thảy
Ánh sáng rọi vào mắt làm Ngọc Đan không kịp thích ứng, cô nheo mắt lại, rồi từ từ mở ra, vô tình phát hiện cô từ nãy tới giờ đã mặt dày mày dạn bám dính lấy Lý Minh Khuê như đĩa, cô không ngờ mình lại mặt dày tới vậy, trong lòng cả kinh vội buông tay nàng ra
"Làm sao vậy, khi nãy ngươi còn dính lấy bản cung rất nhiệt tình kia mà?" Lý Minh Khuê nhướng mày hỏi
Nếu thông đạo này mà có lổ, Ngọc Đan chắn chắn sẽ là người chui xuống đầu tiên, cô xấu hổ tới độ đỏ cả mặt, nhanh mồm thanh minh: "Làm gì có! Chỉ là tối quá không thấy gì, ta tưởng người là cây cột nên mới nắm lấy thế thôi"
Lý Minh Khuê nghe xong liền cười nhạt, làm như không biết gì nói: "Vậy sao, bản cung còn nghĩ là ngươi sợ nên mới bám lấy bản cung như vậy"
"Hừ"
Đoàn người lại tiếp tục đi tiếp, càng đi xuống Ngọc Đan mới phát hiện thông đạo này là một đường uốn lượn khắp nơi, không rõ hướng nào là hướng nào, nếu không phải đi cùng với bọn họ, cô chỉ sợ là mình sẽ lạc ở đây cả đời không thoát được
Đi được một lúc, cuối cùng cũng đã đến cuối thông đạo, phía trước xuất hiện một cửa đá cao lớn, bên trên được khắc hoa anh đào vô cùng tinh xảo
Đường chủ bước tới mở cửa ra, cửa vừa được mở đích thị là khiến Ngọc Đan cực kỳ kinh ngạc, nơi đây chính xác là một trại huấn luyện quân binh, khắp nơi đều là binh lính, thậm chí còn có cả nơi rèn đúc vũ khí, còn phía xa kia được dùng để nuôi mã chiến
Dường như phát hiện cánh cửa được mở ra, tất cả binh lính đều dừng tay lại, đi đến trước mặt Lý Minh Khuê quỳ xuống, hùng hổ hô to
"Tham kiến Điện hạ!"
Ngọc Đan cùng Bảo Cường cũng phải bị tràng cảnh hùng hổ này làm cho giật nảy mình, hành lễ thôi mà có cần phải như hô mưa gọi gió thế không!
"Đều đứng lên đi"
Lý Minh Khuê ngữ khí phi thường nghiêm túc, giống như một người lãnh binh thực thụ
"Bản cung tới đây là để cho các ngươi biết, bản cung muốn trong vòng một tháng, 2000 người trong các ngươi phải cải trang thường dân tiếp cận kinh thành"
"Đã tới lúc rồi sao?" Đường chủ tay vuốt râu bạc, đôi mắt nhìn xa xăm hỏi
Lý Minh Khuê nhẹ gật đầu nói: "Lý Kiến Thành đã bị phế vị, chắc chắn sẽ không chịu yên thân ngồi một chỗ"
"Xem ra kinh thành khó tránh khỏi nhuộm màu xương máu" Đường chủ ý vị thâm thường nói. Quân triều đình tuy đông đến mấy vạn ngươi, nhưng đâu chỉ một mình Nhị công chúa muốn đánh vào kinh thành, mà còn có các vị hoàng tử khác nữa, kinh thành bị nhiều phản quân vây vào tiến đánh như vậy, xem ra muốn chống đỡ cũng không phải là chuyện dễ dàng
"Chỉ cần vì Điện hạ, chúng thần chết cũng cam lòng!" Đoàn quân lập tức quỳ xuống đáp lại
"Hảo, các ngươi lui xuống đi"
Nói rồi, tất cả mọi người đều tan ra
Thấy vẻ mặt Ngọc Đan vẫn còn ngây ngốc đứng đó không hiểu gì cả, Lý Minh Khuê đành phải chậm rãi giải thích: "Đây là Lạc Hồng quân do bản cung lập nên, được huấn luyện nghiêm ngặt không khác gì binh lính triều đình, những người đều được bản cung cứu về trong những lần nạn đói, những người lưu lạc khắp nơi, tính đến nay số binh đã được 5000"
"Người lập nên Lạc Hồng quân từ khi nào?" Ngọc Đan hiếu kỳ hỏi
"Năm bản cung 12 tuổi"
Nghe xong Ngọc Đan cảm giác được lòng mình như nhói lên, cô không thể hiểu được rốt cuộc có bao nhiêu tổn thương mới có thể khiến một đứa nhỏ, bỏ cả tuổi thơ, một mình tìm mọi cách để trả thù như vậy
Lý Minh Khuê nhìn biểu tình của Ngọc Đan, không khỏi lắc đầu, người này lúc nào cũng đem tâm tình viết lên mặt như vậy, chỉ thấy Ngọc Đan mặt mày ủ rũ, trong lòng nàng liền sáng tỏ: "Không cần cảm thấy đáng thương thay bản cung, bản cung đã quen rồi" nói rồi nàng tiếp tục cất bước đi về phía trước "Đi thôi, còn rất nhiều nơi để các ngươi xem"
Đào Nhạc sơn trang này, có rất nhiều nơi để huấn luyện binh lính, nào là luyện binh, luyện xạ, luyện kiếm, mỗi nơi sẽ được chia thành một nhánh riêng biệt
"Binh lính nhiều như vậy chỉ có một thông đạo thôi sao?" Bảo Cường khó hiểu hỏi
Như Tuyết nghe vậy đắc ý nói: "Nơi này được chia làm ba thông đạo, một lối khi nãy, một thông đạo bí mật để xuất binh, lối còn lại là để tiếp tế lương thực"
"Oaaaa, đúng thật là quy mô nha"
Ngọc Đan cũng không màng tới hai kẻ trước mắt cứ nhỏ to tám chuyện, chỉ lo lắng nhìn Lý Minh Khuê hỏi: "Người thực sự sẽ đem quân tấn công hoàng cung sao?",tuy nói số binh ở hoàng cung không nhiều bằng số binh ngoài biên ải, nhưng nếu liều mình công thành như vậy, lỡ xảy ra chuyện bất trắc thì đừng nói mọi mưu tính đều đổ sông sổ bể, mà ngay cả mạng cũng khó giữ
Lý Minh Khuê cười như không cười, nhàn nhạt nói: "Bản cung không muốn dành lấy Nam Lang với danh phản tặc, mà lại muốn có được Nam Lang dưới sự ca tụng của thiên hạ"
"Chẳng lẻ người muốn.... dụ Lý Kiến Thành tấn công hoàng cung, sau đó tự mình đem quân giết hắn?"
Lý Minh Khuê ý vị sâu xa nhìn Ngọc Đan, nàng chỉ cười mà không nói
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.