Lúc Ngọc Đan trở về phủ trời đã xám xịt, cô một đường đi đến phòng tắm sai thị nữ chuẩn bị nước ấm, tắm rửa một phen sau đó mới trở về phòng mình
Trong phòng Lý Minh Khuê ngồi trên ghế ung dung đọc sách, nghe tiếng bước chân của cô cũng không ngẩng đầu lên, lạnh giọng hỏi: "Đã trễ như vậy mới hồi phủ?"
Ngọc Đan lạnh cả sống lưng, cuối đầu nhỏ giọng nói: "Vô tình gặp được bằng hữu, ta cùng hắn hàn uyên một hồi quên cả sắc trời đã muộn " để che giấu sự mất tự nhiên của mình, nói xong cô vội vã leo lên giường nắm lấy góc chăn che kín cả đầu giả vờ ngủ
Lý Minh Khuê cũng không tiếp tục truy cứu, nàng nhíu mày nhìn cô trốn trong chăn không khác gì rùa rụt cổ, rất nhanh thu lại tầm mắt tiếp tục đọc sách
Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng gà còn chưa kịp gáy, Ngọc Đan đã lén lút thức dậy đi tới khách điếm tìm Bảo Cường.
Lý Minh Khuê nhắm mắt yên lặng nằm đó, nhưng thật ra nàng đã thức từ lâu, thậm chí còn biết cả việc Ngọc Đan trốn nàng rời phủ
Lý Minh Khuê ngồi dậy lệnh cho thị nữ vào phòng hầu hạ nàng rửa mặt, thay y phục, sau đó gọi một tiếng: "Thiên Thanh"
Vẫn như thường lệ, Thiên Thanh thần thần bí bí từ trên nóc nhà nhảy xuống chờ lệnh
Lý Minh Khuê lạnh giọng hỏi: "Người hôm qua đi cùng Ngọc Đan như thế nào?"
Thiên Thanh chậm rãi kể lại: " Thuộc hạ thấy hắn khá cao, tóc rất ngắn trông kì quái vô cùng, nhưng lại đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-ngan-nam/266646/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.