*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngọc Đan cảm thấy cả người nhức mỏi, đầu cô đau như muốn điên lên. Bỗng cô nghe thấy tiếng xì xào xung quanh mình, điều đó càng làm cho đầu cô đau hơn, Ngọc Đan thầm nghĩ chẳng lẻ lên Thiên Đàng thôi mà cũng cần phải ồn ào chen lấn nhau tới vậy sao?
Nghĩ thế Ngọc Đan chậm rãi mở đôi mắt to tròn của mình ra, đập vào mắt cô không phải là cảnh Thiên Đàng sương khói bồng lai, mà cũng chẳng phải Địa Ngục khóc liệt, mà là một ông lão và một cô gái trẻ tuổi tầm 22 hay 23 gì đó đang đứng mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô như đang xem xiếc khỉ ở rạp.
Ngọc Đan sợ giật bắn mình ngồi dậy, sáu mắt nhìn nhau không ai dám chớp mắt. Cảnh tượng này càng quỷ dị hơn khi Ngọc Đan nhìn xuống trang phục họ đang mặc, một thân y phục cổ trang.
Là một thân y phục cổ trang đó!!!!
Ngọc Đan thấy thế tự trấn định mình rằng chắc là do cô rơi xuống hồ nên được người trong bộ lạc cứu giúp, dù sao còn sống là may rồi, muốn cô rơi vào nơi nào chả được. Nhưng điều làm Ngọc Đam lo sợ lúc này là cô nhìn dáo dác xung quanh lại không thấy Bảo Cường đâu, chẳng lẽ Bảo Cường đã bị nước cuốn về hướng khác cô, chỉ hy vọng Bảo Cường sẽ không xảy ra chuyện gì, cô phải nhanh tìm được cậu ta rồi cùng nhau trở về thành phố.
Haiz.... dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-ngan-nam/266626/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.