Tiểu Quyển không nói gì chỉ nhìn anh.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh ta yên lặng đứng dựa tường ở đấy thì cô cũng cho rằng anh ta đang làm chuyện đó.
Anh đứng ở nơi nửa sáng nửa tối, chỉ nhìn thấy bờ vai rộng và đôi chân dài, nhưng không nhìn thấy rõ gương mặt lạnh lùng kia.
Nhưng trực giác cho Tiểu Quyển biết, anh ta đang nhìn chằm chằm mình.
Anh lại tiếp tục.
“Em cũng rất muốn, có đúng không?” Anh thở gấp nói.
Tiểu Quyển dời mắt đi chỗ khác.
Giọng anh lại tiếp tục khàn khàn, “Tránh cái gì? Mở mắt to, nhìn anh này.”
Ánh sáng dần tối, chỉ còn tiếng hít thở của anh là vô cùng rõ ràng, Tiểu Quyển cắn môi, nhịn không được lại khẽ liếc nhìn anh một chút.
Đôi mắt kia của anh có thể nhìn rõ trong bóng tối, tán thưởng nói: “Thật ngoan, như thế này mới tốt. Nhìn anh.”
“Tiểu Quyển.” Tiếng gọi của anh dần dần trầm thấp.
“Tiểu Quyển, Tiểu Quyển……”
Anh liên tục gọi tên Tiểu Quyển, triền miên vô tận.
Một lát sau, bỗng nhiên anh dừng lại, ôn nhu hỏi: “Thế nào? Cái này không chịu nổi sao?”
Sau đó thấp giọng cười: “Được rồi, bây giờ bỏ qua cho em, ban đêm chúng ta tiếp tục.”
Kết thúc công việc.
Mặt ảnh đế đại nhân lạnh nhạt không gợn sóng, thần sắc không thay đổi chút nào, khoan thai quay người đi vào phòng vệ sinh.
Đã không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện thì làm nhanh, để cho chuyện này thành công kết thúc.
Tiểu Quyển bội phục muốn quỳ rạp xuống đất.
Tiểu Quyển vừa mới nói vài tiếng, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-nam-buoc/203916/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.