Sầm Tử Căng tựa vào bếp ăn dâu tây, Mạn Thảo lấy nửa quả dâu tây còn lại nhìn Sầm Tử Căng Căng ăn dâu tây.
"Thật ngọt." Sầm Tử Căng ăn xong mỉm cười với Mạn Thảo, hỏi: "Còn có việc gì sao?"
Mạn Thảo lắc đầu: "Không cò việc gì."
Sầm Tử Căng gật đầu, vừa định mở cửa bếp thì Mạn Thảo gọi cô: "Chờ một chút."
Sầm Tử Căng quay đầu lại: "Sao thế?"
Mạn Thảo đưa nửa quả dâu còn lại trong tay ra: "Ăn quả ngọt, còn lại không ngọt cho tôi?"
"A, tôi quên mất." Nói xong, Sầm Tử Căng cúi đầu mỉm cười, đưa tay ra, định lấy nửa phần còn lại từ Mạn Thảo.
Nhưng khi cô vừa định chạm vào quả dâu tây, tay Mạn Thảo hơi cử động khiến cô không thể với tới.
Mạn Thảo mỉm cười đối với Sầm Tử Căng: "Thật ra không ngọt, tôi cũng có thể."
Sầm Tử Căng chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt khó xử: "Đây là tôi đã ăn qua."
Mạn Thảo lắc đầu: "Tôi không ngại, chị để ý sao?"
Sầm Tử Căng cười: "Tôi sợ em để ý."
Mạn Thảo lắc đầu, nhét nửa quả dâu còn lại vào miệng, nhưng chưa kịp đưa vào miệng thì Sầm Tử Căng đã chặn lại nửa chừng.
Sầm Tử Căng nắm cổ tay Mạn Thảo, đưa quả dâu lên miệng, cắn một miếng, sau đó chọn một quả màu đỏ trong đĩa đặt vào lòng bàn tay Mạn Thảo.
Sầm Tử Căng buông tay Mạn Thảo ra: "Như thế nào tôi lại có thể ức hiếp em được chưa?" Sầm Tử Căng cười: "Bất quá phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-me-nhao-nhao/3563829/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.