Tôi cầm vé máy bay chờ ở sân bay, trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Thẩm Độ.
Không biết hắn nghe ai nói tôi đi du học lần nữa, dùng số điện thoại mới nhắn tin cho tôi.
Đại khái nội dung chỉ là “Thật xin lỗi.” và “Đi đường bình an.”
Tôi xóa tin nhắn kia, tôi nghĩ cuộc đời của tôi không cần sự xuất hiện của hắn.
Tôi nói về chuyện đi Ý với cha mẹ, học không nói gì chỉ thở dài.
Tôi biết bọn họ không nỡ nhưng hiện tại tôi chỉ muốn bù đắp những gì tôi nên làm trong năm năm qua.
Tôi hứa với họ sẽ không giống như trước đó, nghỉ đông và nghỉ hè chắc chắn sẽ về, đồng thời thường xuyên gọi điện cho họ.
Lúc này mẹ mới ngừng khóc lóc, cha thì xoa đầu tôi.
Thông báo nhắc nhở hành khách lên máy bay.
Tôi nhìn ngoài trời đầy nắng vàng, tâm trạng tôi khác hẳn lần trước, tôi không còn hoang mang, luống cuống nữa mà là tâm trạng thoải mái lên đường theo đuổi ước mơ.
“Chào anh, hình như anh ngồi nhầm ghế của tôi.”
Không dễ mới tìm thấy chỗ ngồi của mình, không ngờ lại bị một người đàn ông lạ chiếm mất.
Nghe thấy tiếng tôi, người kia cũng không nhìn tôi một chút, cả mặt dí sát vào tờ báo.
“Vậy ngại quá, có thể phiền cô đổi chỗ với tôi không? Ghế này gần cửa sổ.”
Giọng nói của người đàn ông này như bị nghẹt mũi, nghe vô cùng kỳ lạ.
“Anh này, nếu anh còn như vậy tôi sẽ gọi tiếp viên!”
Kết quả anh ta chỉ vào ghế bên cạnh: “Đừng ồn ào, ghế của tôi ở đây, cô mau mau ngồi xuống đi, máy bay sắp cất cánh rồi.”
Tôi sắp nổi cáu thì phát hiện điểm bất thường.
Tóc vàng, một đống dây xích đính trên quần áo, còn cả cái giọng điệu nói chuyện này…
“Ô Tuần?”
Người đàn ông đặt tờ báo xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]