Chở Ngọc về được đến nhà, My lại vất vả lắm mới ôm được chị ấy vào bên trong phòng. Cũng may là bây giờ là trời tối, ít hàng xóm nào chú ý đến động tĩnh của nhà khác. Cô bế bổng Ngọc trên tay đi về giường, thả Ngọc xuống trong sự bàng hoàng vì cả căn phòng này trông không khác gì từ ngày cô đi, dù đã trải qua mười sáu năm.
Chiếc giường cũ trong thậm chí còn mới hơn lúc mua, chứng tỏ là Ngọc mang giường đi sửa, sơn bóng lại, giữ lại kiểu dáng cố hữu của nó. Chăn gối đều dùng y hệt một loại mà trước đây hai người dùng, ngay cả con gấu bông vẫn còn vẹn nguyên.
Ngọc nhắm mắt lại dỗ bản thân vào giấc ngủ nhưng đèn vẫn sáng, cô ngọ nguậy nói: "Đèn sáng quá, tắt đèn đi."
My liền đi lại cửa tắt đèn, cô tháo đi giày cao gót của Ngọc cất lên kệ, tất cả mọi thứ đều làm trong bóng tối. Cô cất giày xong rồi mò mẫm trên tủ nhỏ của Ngọc tìm xem lọ nước tẩy trang ở đâu, tìm mãi rốt cuộc cũng thấy, cô lấy một ít nước tẩy trang đổ ra bông rồi nhẹ nhàng lau đi son phấn trên mặt Ngọc. Để gương mặt trang điểm đi ngủ thì không nên.
Bình thường Ngọc có say xỉn cỡ nào về đến nhà cô cũng sẽ tẩy trang, nhưng hôm nay có My ở đây, cô nhắm mắt nằm lỳ trên giường để My giúp cô tẩy đi son phấn trên mặt. Bàn tay của My vẫn mềm mại hệt như mười sáu năm trước đây, mười sáu năm trôi qua với biết bao nhiêu sóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-giua-hai-ta/953150/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.