"Chị..." Ngọc cũng không dám cản người điên cuồng như My lại, vết thương bỏng nặng từ chân của chị ấy đổ máu, ướt cả ống quần nhưng chị ấy vẫn đi lại như điên. My quệt nước mắt của mình, hô hào người dân mau mau mang nệm ra, mau lên một chút sẽ cứu được vài người đỡ thương tật.
Một người nhảy xuống rồi lại một người nhảy xuống. Tiếng kêu ai oán khi có một người tìm đến cái chết là thứ ám ảnh My suốt cả một đời, không bao giờ quên.
"Con, con coi xem bạn con có nằm bên kia không?" Ông ấy chỉ vào những xác chết đã được đắp chăn bên kia, nói với My.
My liền quát lên: "Không! Bạn con chưa chết, bạn con chưa chết!"
"Chị My... chị Tâm ở bên kia..." Ngọc nước mắt nước mũi tèm lem nói với My, cô vừa lại xem đám người chết bên kia, cô như khuỵu ngã khi thấy trong những người chết do nhảy lầu có cả chị Tâm.
My không tin được nhìn Ngọc, cô như người thất thần lẩm bẩm trong miệng: "Không thể nào... chị ấy thông minh lắm... không chết được..."
Nhưng Ngọc vẫn ôm mặt khóc, tiếng khóc não nề hệt như tụng kinh, khiến đầu My đau như ai đó đánh vào từng cái.
Thấy được xác chị Tâm nằm yên trên đường được người tốt bụng đắp chăn lại, My như chết đứng. Mới ban nãy còn hẹn nhau chiều nay sẽ cùng ăn đá me, vậy mà giờ chị ấy chẳng bao giờ có thể mở miệng được nữa.
Ban nãy nghe tiếng mọi người hô hào nhau chạy đám cháy, Tâm cũng cố theo mọi người, nhưng cô không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-giua-hai-ta/953134/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.