Trên đường về hai người cảm thấy trời có vẻ tối tăm, hình như sắp đổ mưa, Ngọc nói với cô rằng muốn tập chạy xe. Cô lựa quãng vắng rồi ngừng xe lại cho Ngọc tập chạy, bình thường Ngọc là một người cẩn tính, học hỏi rất nhanh, thế nên cô dạy chỉ một xíu Ngọc đã nắm được hết nội dung.
"Chị xuống xe đi, lỡ đâu té thì sao." Nếu một mình cô chạy thì một mình cô té, mỗi lần té như vậy sẽ có thêm kinh nghiệm. Nhưng nếu chị My ngồi trên xe cùng cô, có té cả hai người sẽ cùng té xuống đất.
My chỉ Ngọc cách vào số, còn nói, "Để chị chống chân cho em, nấm lùn như em chống chân không tới."
"Em không phải nấm lùn!" Ngọc bĩu môi không đồng ý, không phải cô là nấm lùn, chỉ là cô chưa kịp cao thôi.
"Rồi rồi, em cao, thử rẽ trái thử xem."
Hai người đang chạy trời bỗng rớt hạt mưa, một hạt rồi lại một hạt, sau đó ào xuống một loạt dọa cả hai sợ giật mình. Ngọc vội vã buông xe ra, My dắt xe chạy vào bên trong lề, cô bé này có một tật hễ sợ hãi liền không biết mình nên làm gì.
Mưa làm ướt hết hai mái đầu xanh, những giọt mưa vương lên gương mặt bầu bĩnh của Ngọc, vương lên mái tóc nhung huyền. My chỉnh lại những sợi tóc ướt mưa bẹp bên trán Ngọc, yêu thương nói, "Coi em, ướt hết rồi."
"Haha, chị có mang áo mưa không?" Ngọc cười hai tiếng ha ha nhưng mặt cô lại nóng như lửa đốt, rõ ràng mưa bên ngoài rất lạnh.
Những ngày cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-giua-hai-ta/239343/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.