Vừa xuống xe cô đã nắm chặt tay anh.
-Lục Nghiêm Thành...em xin lỗi vì chuyện vừa nãy,em sẽ hoàn toàn tin tưởng anh,có điều...anh phải hứa không được bỏ rơi em,được không?
Nhìn đôi mắt lấp lánh bởi chút lệ động lại,khiến cho anh càng cảm thấy tội lỗi đầy mình.Nghiêm Thành ôm chặt lấy cô.
-Sẽ không có chuyện anh bỏ rơi em,Lệ Hoa em đừng khóc nữa đây không phải lỗi của em.
Cô từ bé đều là ở trại mồ côi, người nhà lúc đó thấm chí cô còn chẳng biết đến, việc bị bỏ rơi một mình ở trại mồ côi khiến cô luôn trân trọng từng người thân bên cạnh mình, nếu phải nói đến nổi sợ lớn nhất của cô thì đó là việc tự mình đánh mất đi người bên cạnh như cách cô đến với cuộc sống này.
Lúc trên xe cô đã suy nghĩ về cấn đề đó rất nhiều,nghĩ đến hậu quả mình có thể gây ra liền dừng tay.Sẵn sàng đổi đi tất cả đế giữ lại người bên cạnh mình...
Tối đó cô lấy lí do muốn kiểm điểm bản thân nên đã ôm gối quay về phòng của mình. Anh như mọi khi chỉ đợi lúc cô ngủ say.Nhưng mãi nghĩ linh tinh Lệ Hoa chẳng thể nào vào giấc, cô nhẹ nhàng mở cửa đi xuống vườn hoa,ngồi ngắm cảnh.
-Haiz..mình làm gì vậy chứ,đột nhiên lại khiến cả hai đều khó xử.
Nhớ lại khoảng khắc ở làng hoa hồng,cô cũng không còn buồn bã nữa những khoảng có anh đều giúp cô cảm nhận được sự quan tâm và nuông chiều vô cùng to lớn.
-Sau lại ra đây ngồi rồi,em không biết lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-giua-anh-va-em/3615418/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.