-Có thể làm vậy luôn sao?
Lục Lâm Hà ra hiệu im lặng,bà nội và anh mới để ý cô quả thật ngủ rồi.
Ba người cùng ngạc nhiên, Lục Lâm Hà nhanh chí tự hào về khả năng làm mẹ của mình. Anh vừa nói một câu đã dập tắt sự tự tin của Lục Lâm Hà.
Tối hôm qua em ấy ngủ không ngon giấc,chị chọn đúng thời điểm rồi.Lục Nghiêm Thành em muốn gì đây?Hai chị em lâu ngày gặp lại trêu chọc hơn thua nhau.
-Hai cái đứa này.
Bà nội vừa mắng hai người chị em kia,cô cũng vậy mà giật mình tỉnh giấc.
-em ngủ quên mất.
Hai người kia lại quay qua trách nhau,khiến bà bất lực với hai chị em.
Anh tiễn hai người họ về cô thì chạy đến chỗ Kim Mẫn.
-Phẫu thuật rất thành công,nhờ có chị bây giờ em sớm được về nhà rồi.
Cô vui vẻ trò chuyện với Kim Mẫn,dặn dò sau này nếu có chuyện gì cứ gọi cho cô.
-Em về rồi không quay lại đây nữa sao?
Nhà của Kim Mẫn ở một vùng khác cách rất xa,đi lại cũng mất hai ngày.
-Em nghĩ vậy.
Tâm sự một chút dì của cô đã tỉnh lại.Khác với sự mong đợi của Kim Mẫn thái độ của mẹ cô ấy vẫn là có thành kiến với Trương Lệ Hoa.Vừa tỉnh dậy gặp mặt cô đã luôn mắng mỏ chê bai rồi.
Mẹ! Mẹ được cứu sống như vậy là nhờ chị Hoa cả đấy.Thì sao? chẳng phải do nó mẹ mới ra nông nỗi này sao? việc giúp đỡ là đương nhiên rồi,hoạ này cũng là chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-giua-anh-va-em/3615274/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.