-Tổng giám đốc anh có cảm thấy lạ không?
Lục Nghiêm Thành nhìn anh trợ lí của mình rồi tiếp tục làm việc.
-Nếu muốn thì anh chạy theo đi!
Cô đi đến một vùng ven sông trống trải,vừa ngồi xuống liền không kìm được mớ cảm xúc lẫn lộn đó oà khóc như một đứa trẻ.Khóc đến nấc lên nhưng trong đầu vẫn đầy suy nghĩ bỗng một suy nghĩ đen tối trong cô loé lên.
-Nếu như mình biến mất khỏi đây thì...có thể chuộc lại được lỗi lầm nào không...lúc đó...lúc đó có thể những lời nói sẽ nhẹ nhàng một chút...
Nhìn phần mặt nước tĩnh lặng phía trước cô có chút vô thức suy nghĩ tồi tệ.
Bà gọi đến.
Cô hít một hơi sâu rồi ổn định nhịp thở của mình.
Tiểu Hoa chuyện bà về sớm con khoan hẳn nói với tên nhóc kia bà và con giữ bí mật nhé.Vâng.ạCô vô thức nấc lên một chút
Con bệnh sao?bị cảm rồi à?Không có ạ,bà ơi con có chút không tiện gọi điện hay để...tối con sẽ gọi lại.Được được.Cô cúp máy của bà chợt nhận ra chẳng phải vẫn còn người yêu thương cô nhưng bà chưa biết chuyện về cô lại thêm là cô chỉ giả vờ để lừa bà,nếu biết chuyện của cô với tổng giám đốc thêm chuyện mẹ cô liệu...bà có còn thương cô như bây giờ?Phải giấu bí mật này.
Ngồi đến chiều cô lặng lẽ về nhà. Tâm trang đã ổn định hơn có lẽ hôm nay do cô suy nghĩ nhiều rồi.
Vào trong liền thấy anh đang ngồi ở bếp.Cô giả vờ lấy một tâm trạng vui vẻ đến hỏi anh.
-tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-giua-anh-va-em/3615259/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.