*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thì ra Bách Xương Ý cũng bị ốm.
Đây hiển nhiên là một câu nói vô nghĩa, chỉ cần là con người thì ai mà chẳng bị ốm. Nhưng từ ngày quen biết Bách Xương Ý đến giờ, Đình Sương chưa từng thấy anh bị ốm, vì thế cậu luôn có một ảo giác rằng, Bách Xương Ý sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ bị ốm.
Ai mà ngờ vào một ngày chủ nhật nào đó, khi bọn họ dẫn Vico vào rừng tản bộ, tản bộ xong thì về nhà, ấy thế mà Bách Xương Ý lăn đùng ra ốm.
“Anh thấy khó chịu trong người hả?” Đình Sương phát hiện ra sắc mặt của Bách Xương Ý không tốt lắm.
Bách Xương Ý nhíu mày một cái, ngồi xuống ghế sô pha, xoa bóp ấn đường: “Chóng mặt quá.”
“Chắc tại ngoài trời nổi gió to quá.” Đình Sương sờ sờ trán anh, cảm thấy nhiệt độ cao khiếp người, rồi lại sợ mình vừa trở về từ bên ngoài nên tay bị lạnh, thế là cậu bèn cụng trán mình vào trán Bách Xương Ý: “Không phải tại tay em lạnh, anh sốt thật rồi.”
Đình Sương đứng dậy rót cho Bách Xương Ý một cốc nước nóng, hỏi: “Trong nhà có thuốc không? Em nhớ hình như có mà, ở trong ngăn kéo nào vậy anh?”
Bách Xương Ý chỉ vào một cái cái tủ bên cạnh lò sưởi: “Trong kia kìa.”
“Vâng.” Đình Sương mở ngăn tủ kia ra, thấy bên trong có một hòm thuốc, mỗi tội…
Sao bên trên hòm thuốc còn có hộp gì trông quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-cua-nguoi/1334906/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.