Edit: KurokochiiBách Xương Ý đi lên sân thượng bị tuyết trắng bao phủ, nhưng chỉ nhìn thấy chậu xương rồng ở trên tường chắn và một chuỗi dấu chân kéo dài từ cửa đến đó, ngoài ra không có một ai khác.Anh tiến về phía trước vài bước, eo bỗng nhiên bị siết chặt, có người từ đằng sau ôm lấy anh, hơi thở ấm áp và những nụ hôn liên tiếp rơi xuống cổ anh. Bách Xương Ý xoay người lại, nhìn thấy trên người Đình Sương phủ đầy bông tuyết, chóp mũi lạnh đến mức đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại rất sáng.
Ánh sáng trong đôi mắt ấy mang theo sự dịu dàng và quyết đoán, như ánh nắng ban mai trong ngày gió đông.
Hai người kề sát nhau, nhìn đối phương, được đoàn tụ khiến thời gian chia ly không còn là ‘mất mát’ nữa, thay vào đấy nó chính là ‘nhận được nhiều hơn’. Nhận được nhiều hơn sự nhớ nhung, nhận được nhiều hơn sự lắng đọng, dường như có điều gì đó giữa bọn họ trở nên phong phú hơn, rộng mở hơn. Lần gặp lại này, phảng phất như bọn họ đã ở bên nhau rất nhiều năm.
Đình Sương cầm cốc cà phê trên tay Bách Xương Ý, ghẹo rằng: “Đang giờ làm việc mà chạy lên đây hú hí thì không hay lắm đâu, Professor ạ?”
Bách Xương Ý bật cười thành tiếng, bảo: “Tiêu tốn thời gian làm việc trên người sinh viên là chức trách của anh.”
Dứt lời, anh cúi đầu khẽ hôn một cái lên chóp mũi của Đình Sương, rồi dịch xuống dưới, hôn đôi môi cậu.
Mấy tháng không được hôn hít, khi cánh môi bị mở ra, Đình Sương cảm thấy có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-cua-nguoi/1334901/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.