Sau khi ra khỏi bệnh viện, Đình Sương một mình ngồi xe đến quảng trường trung tâm thành phố để phơi nắng, tự mình tiêu hóa hết những tâm tình khổ sở mang ra từ phòng bệnh, sau đó mua ly cà phê nóng rồi quay về khách sạn, chuẩn bị an ủi Bách Xương Ý đang lao đầu vào làm việc. “Cục cưng à.” Đình Sương đi tới hôn anh một cái, niềm nở bóp vai cho người-làm-công-không-lương: “Tiến độ thế nào rồi? Có khiến anh nhớ lại những năm tháng tranh vanh đi xin kinh phí nghiên cứu không?” “Không giống.” Bách Xương Ý mở tài liệu lên: “Trước đây không ai giám sát cả, hiệu suất không cao như bây giờ.” “Anh viết xong rồi á? Anh là đại bảo bối từ hành tinh nào tới vậy?” Đình Sương thán phục: “Có điều… tại sao lại viết bằng tiếng Anh?” Hỏi xong cậu mới nhớ ra, bình thường Bách Xương Ý viết giáo trình, luận văn, bản kế hoạch dự án, tất tần tật những thứ liên quan đến chuyên ngành, thì anh đều viết bằng tiếng Anh hoặc tiếng Đức. Hiện giờ mà viết bằng tiếng Trung có khi tốc độ sẽ bị chậm lại, chưa biết chừng còn không chuẩn xác được như tiếng Anh. Đình Sương vừa kéo xuống đọc lướt qua nội dung, vừa bảo: “Hay là để em phiên dịch lại nhé? Anh nghỉ ngơi một lúc đi.” “Em không phải người phiên dịch chuyên nghiệp.” Bách Xương Ý nói: “RoboRun có người phiên dịch chuyên nghiệp mà, cứ gửi thẳng bản tiếng Anh cho họ là được, viện LRM luôn giao tiếp với họ bằng tiếng Anh.” “Ừm.” Đình Sương đáp một tiếng, ngồi vào trên đùi Bách Xương Ý, tiếp tục ôm laptop mà xem tài liệu. “Ba em thế nào rồi?” Bách Xương Ý hỏi. Từ lúc vào cửa đến giờ Đình Sương không hề đề cập tới Chúc Ngao. “… Không tốt lắm.” Đình Sương nói: “Tỉnh thì tỉnh rồi, có điều muốn hồi phục lại như trước kia thì rất khó. Hôm nay em dỗ ông ấy, bảo rằng có thể bình phục hoàn toàn, nhưng thực chất bác sĩ bảo rằng sẽ phải ngồi xe lăn về lâu về dài, sau này dù khôi phục thì vẫn không thể đi lại như người bình thường được, khả năng cao sẽ phải chống gậy.” Nói đến đây, Đình Sương bỏ máy tính xuống rồi xoay người lại, hai chân quắp lấy eo Bách Xương Ý: “Còn có mười ngày nữa thôi, mười ngày nữa anh sẽ phải về Đức rồi. Ừm… hay là chúng ta…” “Em tính thế nào?” Bách Xương Ý hỏi. “Em nghĩ… chúng ta cần phải sống xa nhau một khoảng thời gian.” Đình Sương nói. “Được, anh hiểu rồi.” Bách Xương Ý nói. Đình Sương hôn anh một cái: “Anh không có vấn đề gì chứ?” “Không.” Bách Xương Ý hôn đáp trả: “Anh tin rằng em cũng sẽ không có vấn đề gì.” Sau khi nụ hôn kết thúc, hai người lại phân công nhau đi làm việc. Bách Xương Ý còn có việc bên phía LRM cần xử lý, Đình Sương thì muốn sắp xếp lại suy đoán của mình về tình hình của RoboRun, kế đó cần đặt ra phương án giải quyết thích hợp. “So với ngành nhân học, em đột nhiên cảm thấy ngành người máy học chẳng khó khăn tẹo nào.” Đình Sương hí hoáy vẽ vời mấy tiếng, đột nhiên phỉ nhổ: “Con người phức tạp vãi nồi.” Bách Xương Ý nhìn qua đó, thấy cậu đang vẽ một mạng lưới quan hệ lợi ích đan xen, nhân vật trung tâm là Chúc Ngao, còn các nhân vật xung quanh khác đều được liệt kê rõ những lợi ích liên quan, và những thủ đoạn có thể làm ra để nhận được lợi ích. “Cô Vương còn không chịu gặp em, cũng không chịu nói cho em tin tức gì hữu dụng.” Đình Sương chỉ vào ‘thư ký Vương Ái Thanh’ trên mạng lưới quan hệ: “Theo lý thuyết thì không nên như thế, cô ấy nhìn em lớn lên từ nhỏ, trước giờ vẫn luôn yêu quý em, em nhớ hồi bé cô ấy còn đi họp phụ huynh thay cho ba em nữa, cô ấy phải theo phe ba em mới đúng chứ? Nếu như cô ấy thuộc hạng người dễ bị mua chuộc lúc nguy cấp, thì ba em không thể nào để cô ấy ở bên cạnh nhiều năm như thế được… Em đã thử liên lạc với mấy nhân viên kỳ cựu khác, bọn họ đều bảo rằng mình không nắm rõ tình hình, chẳng biết là không biết thật hay cố tình che giấu… mẹ kiếp, nghĩ không ra, đau đầu quá.” Sắc trời đã tối, Bách Xương Ý liếc nhìn đồng hồ, thấy đã 8:00 rồi: “Trước hết xuống lầu ăn cơm đã, trở về lại nghĩ tiếp. Mặc nhiều quần áo một chút.” Hai người lái xe tới trường cấp ba của Đình Sương. Trước cổng trường học có một tiệm mì vằn thắn, không biết đã mở được bao nhiêu năm rồi. “Tới rồi hả?” Ông chủ quán rất thân thiết mà bắt chuyện với Đình Sương: “Khai giảng xong là lên lớp 12 hén?” “Vâng, sắp lên lớp 12 rồi.” Đình Sương cười đáp: “Cháu dẫn chú của cháu tới đây ăn mì ạ.” Gọi mì vằn thắn xong, Đình Sương tìm một góc mà ngồi xuống, nói nhỏ với Bách Xương Ý: “Sau khi em tốt nghiệp cấp ba, năm nào nghỉ hè cũng về đây ăn mì, ông chủ toàn hỏi câu kia thôi, đến giờ đã là sáu năm rồi, em chán chẳng buồn sửa lại.” Bách Xương Ý nói: “Cháu tôi lớn lên trông non quá mà.” Đình Sương cười: “Chú Bách của em cũng trẻ mãi không già.” Hai tô mì vằn thắn cỡ lớn được bưng tới, nóng hổi cay nồng, gắp một miếng vằn thắn lên, nước canh nhỏ tong tỏng xuống từ lớp vỏ, cắn một miếng, da vằn thắn mỏng, nhân thịt bên trong mềm mịn thơm ngon, uống thêm một ngụm canh, ôi chao tuyệt cú mèo. “Em ăn ở đây từ nhỏ, nhiều năm rồi mà hương vị vẫn thế, chẳng thay đổi tẹo nào luôn.” Đình Sương lại ăn thêm một miếng vằn thắn: “Em đoán có lẽ cuộc sống hàng ngày của chủ quán không có nhiều thay đổi, một năm rồi lại một năm trôi qua, với ông ấy mà nói chẳng khác nào mùa hè năm em bước chân vào lớp 12, như thế cũng tốt.” Ăn được nửa bát mì vằn thắn, điện thoại của Bách Xương Ý đột nhiên rung lên, anh liếc mắt một cái rồi chìa di động cho Đình Sương nhìn thử. Người nhắn tin đến là Nghiêm Lập Khiêm, ông ta hỏi Bách Xương Ý có tiện nghe điện thoại hay không. “Nghiêm Lập Khiêm tìm anh? Chắc sau lần gặp mặt bữa trước, ông ta vẫn luôn mong ngóng dự án mới mà anh mang đến.” Đình Sương duy trì tư thế gắp mì vằn thắn, suy nghĩ một chút: “Anh bảo với ông ta là anh đang ở trong nhà hát xem múa ba lê, trong khoảng hai tiếng nữa chắc không nghe điện thoại được, bảo ông ta có gì thì nhắn tin đi.” “Múa ba lê?” Bách Xương Ý liếc mắt nhìn cái quán bọn họ đang ăn mì vằn thắn: “Em bốc phét giỏi thật.” “Em không bốc phét, xế chiều hôm nay em đi ngang qua trung tâm thành phố, có nhìn thấy một tấm áp phích, tối nay trong nhà hát lớn quả thực sẽ biểu diễn một vở ba lê tên là.” Đình Sương nhét miếng vằn thắn vào trong mồm: “Yên tâm đi, không làm hỏng danh tiếng của giáo sư Bách đâu.” Bách Xương Ý trả lời xong, Nghiêm Lập Khiêm rất nhanh đã nhắn tin lại, hỏi ngày mai anh có thời gian rảnh rỗi không, ông ta muốn mời anh bữa nửa buổi. (bữa nửa buổi-brunch: là sự kết hợp của bữa sáng và bữa trưa) “Ngày mai là chủ nhật mà lại hẹn ăn bữa nửa buổi, có vẻ vội vàng quá nhỉ…” Đình Sương cân nhắc một chút: “Thế này đi, anh bảo với ông ta là mình rất lâu rồi không về Trung Quốc, mấy ngày nay đã có kế hoạch đi tham quan vài thắng cảnh quanh đây. Chờ sang tuần sau bắt đầu bàn chuyện làm ăn, nếu như ông ta không bận thì thứ tư anh sẽ đích thân mời ông ta đi ăn một bữa.” Bách Xương Ý nói: “Có lẽ ông ta sẽ mong được gặp nhau trước thứ hai hơn.” “Đúng vậy.” Đình Sương nói: “Để xem ông ta nhắn lại thế nào.” Chờ mười phút, hai người đã ăn xong bát mì vằn thắn, nhưng Nghiêm Lập Khiêm vẫn không trả lời. “Con cá này khó câu nhỉ.” Đình Sương gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Nếu mọi chuyện giống những gì em suy đoán, bộ phận R&D nhất định sẽ làm ra cái FND kia trước thứ hai —— tuy rằng đến bây giờ chúng ta vẫn không biết chính xác nó là thứ gì —— nhưng chắc hẳn trong buổi họp hội nghị, đám cổ đông kia sẽ tiến hành đàm phán dựa theo ‘kỹ thuật tư bản’, thế thì Nghiêm Lập Khiêm sẽ phải kiên trì hẹn gặp anh vào ngày chủ nhật để bàn về dự án mới. Chúng ta cứ chờ mà xem.” Thanh toán xong, bước khỏi quán mì vằn thắn, Đình Sương rẽ vào siêu thị nhỏ ngay bên cạnh để mua kẹo mút, cậu hỏi Bách Xương Ý: “Ông ta trả lời chưa?” Bách Xương Ý đáp: “Chưa.” “Lâu thế mà vẫn chưa trả lời… ông ta đang kiêng kị cái gì chứ?” Đình Sương đi tới đi lui trước cửa trường học: “Nếu như ông ta thật sự sốt ruột thì phải yêu cầu gặp anh ngay ngày mai mới đúng… tại sao lại không trả lời nhỉ…” Bách Xương Ý nghiền ngẫm chốc lát rồi bảo: “Khả năng cao là ông ta hoài nghi anh đã biết chuyện gì đó, hoặc ông ta đã biết mối quan hệ giữa anh và em.” “Làm sao Nghiêm Lập Khiêm biết quan hệ của em với anh được… đậu má.” Bóng đèn trong đầu Đình Sương bỗng lóe sáng, cậu đã hiểu ra vấn đề then chốt rồi: “Em phải nghĩ tới chuyện này sớm hơn mới phải, Ông Vận Nghi nói mấy lời khó nghe đấy ngay trước mặt em, em tưởng rằng bà ta chỉ muốn xả giận thôi, dù sao lúc ấy bà ta cũng không nói thẳng… em vẫn nghĩ bà ta sẽ không kể chuyện trong nhà với người ngoài.” Nếu như Ông Vận Nghi đã kể chuyện của cậu và Bách Xương Ý cho Nghiêm Lập Khiêm nghe từ trước rồi thì sao? Hoặc tình huống càng tồi tệ hơn, Ông Vận Nghi đã nói cho toàn thể cán bộ cấp cao và nhân viên kỳ cựu trong RoboRun biết thứ được gọi là “chân tướng” của bà ta, dù sao ngoại trừ Ông Vận Nghi và Nghiêm Lập Khiêm – người được bà ta dẫn vào phòng ICU, thì những người khác ngay cả mặt Chúc Ngao cũng chưa được nhìn thấy, bọn họ chỉ có thể tin tưởng những gì bà ta nói. Hơn hết Ông Vận Nghi quanh năm suốt tháng bầu bạn ở bên cạnh Chúc Ngao, hiển nhiên rằng mọi người cũng sẽ lựa chọn tin tưởng bà ta. Chẳng trách. Chẳng trách thư ký lâu năm bên cạnh ba, và mấy nhân viên kỳ cựu khác đều không muốn để ý tới cậu. Nếu như bọn họ thật sự nghĩ rằng, là cậu đã khiến cho ba trở nên như vậy, sau đó còn chạy về tranh đoạt gia sản, thế thì bọn họ chịu để ý cậu mới là chuyện lạ. “Em ngu quá. Em cứ nghĩ không thể nào có chuyện tất cả nhân viên kỳ cựu đều phản bội ba em được, em nghĩ mãi không biết trong số bọn họ ai là người tốt, ai là kẻ xấu.” Đình Sương đá một phát vào thành vỉa hè: “Mẹ nhà nó, nghĩ mất mấy ngày trời, hóa ra em mới là kẻ xấu.” Nếu vậy thì thứ hai tuần sau cậu vác mặt tới công ty, có khác nào ‘chuột chạy ngoài đường’ đâu cơ chứ? (kẻ xấu còn nghênh ngang xuất hiện) Ba cậu hiện nay lại không thể nói chuyện được… Cậu vẫn còn hai việc chưa hiểu rõ, tối hôm ba cậu gặp chuyện, rốt cuộc ông ấy đã đi ăn cơm với ai hoặc với những ai thuộc bộ phận cấp cao? Trong đó có Nghiêm Lập Khiêm hay không? Nghiêm Lập Khiêm đến cùng là muốn làm gì? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có kết quả. Suy cho cùng, hiện nay tất cả mọi thứ đều chỉ là suy đoán của cậu, có khi nào cậu đã nghĩ xấu cho Ông Vận Nghi rồi không? Mọi chuyện rối như mớ bòng bong. Áp lực đột nhiên tăng lên, chứng nghiện thuốc lá lại phát tác, ăn kẹo cũng chẳng có tác dụng. Nhưng cậu thật sự không muốn hút thuốc nữa. Bực mình quá đi mất. Cậu cần trút hết áp lực đang đè nén, cậu cần chạy như điên vài vòng. “Em muốn vào bên trong.” Đình Sương nhìn cánh cửa sắt màu đen của trường học, tầm mắt như xuyên qua đám cây cối, vòng qua dãy lớp học, đi thẳng tắp một đường rồi bước xuống những bậc thang, đích đến là con đường nhựa màu đỏ: “Em muốn đi tới sân thể dục.” Giờ này thì không có cách nào đi bằng đường cổng chính, chỉ có thể trèo tường vào mà thôi. Trung Quốc, Bách Xương Ý trở về cùng cậu; mì vằn thắn, Bách Xương Ý ăn cùng cậu; trèo tường, đương nhiên Bách Xương Ý cũng trèo cùng cậu. Trong sân thể dục không có một bóng người, đèn đường ban đêm tự động sáng lên. Đình Sương cởi áo khoác xuống, ném cho Bách Xương Ý: “Chờ em nhé.” Sau đó chạy đi. Gió thét gào bên tai. Vòng thứ nhất. Trước mắt cậu xuất hiện một vài mảnh ký ức. Hai mươi năm trước, khi tầm mắt của cậu còn thấp bé, lén lút xuyên qua khe cửa, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của Đình Vân. “Chúc Ngao, con của anh, một đứa tôi cũng không muốn.” Giọng nói của Đình Vân vô cùng lạnh lẽo. “Được, vừa hay anh muốn nuôi.” Chúc Ngao rít một hơi thuốc lá, đáp. Sau đó không lâu, trong nhà có thêm một người phụ nữ khác vào ở, còn có một dì bảo mẫu. “Anh bảo ban Đình Sương đi chứ?” Ông Vận Nghi nói với Chúc Ngao, giọng điệu mềm mại pha chút khổ sở: “Con nó gọi em là dì, gọi bảo mẫu cũng là dì. Em là vợ của anh cơ mà, trong bụng em có con trai của anh đấy, em không phải bảo mẫu của nhà anh.” “Nó không muốn gọi em là mẹ, anh biết làm thế nào được?” Chúc Ngao nói: “Em coi nó như con, đối xử tốt với nó, về lâu về dài, hiển nhiên con nó sẽ đồng ý gọi em là mẹ.” Hồi học tiểu học, Chúc Văn Gia vẫn còn bám đít cậu, cậu không nhịn được mà đẩy nó một cái, ai ngờ đầu của Chúc Văn Gia lại đập phải bậc thang lát đá cẩm thạch. Là cậu đã cõng Chúc Văn Gia đi tìm bác sĩ. “Trên trán Tiểu Gia phải khâu năm mũi.” Ông Vận Nghi đau lòng đến rơi nước mắt: “Lần này may mắn đụng phải trán, nếu là mắt thì biết làm sao bây giờ?” BỐP. Chúc Ngao quăng một cái tát lên trên mặt cậu: “Ai cho con ỷ lớn hiếp nhỏ?” “Con không có!” Cậu bụm mặt gào thét về phía Chúc Ngao. Sau đó mấy ngày liền, cậu chẳng buồn nói chuyện nửa câu với ông. Một buổi tối nào đó, Chúc Ngao cầm một trái banh tới trước cửa phòng cậu, bảo rằng: “Chẳng phải con thích đá bóng lắm ư? Ngày mai chúng ta cùng đi đá bóng nhé, thế nào? Chỉ hai ba con mình thôi.” Cậu nhìn Chúc Ngao chằm chằm: “… Con không muốn đá bóng, con muốn ba xin lỗi con.” Chúc Ngao cười bảo: “Đàn ông con trai mà không chịu nổi chút oan ức đấy à? Lòng dạ rộng rãi lên con ạ.” Cậu đỏ mắt kiên trì lặp lại: “Con, muốn, ba, xin, lỗi, con.” Chúc Ngao đứng ở cửa một lúc, thở dài: “Con ‘lý sự chẳng tha ai’ giống y hệt mẹ của con.” (đắc lý bất nhiêu nhân: chỉ cần nắm được lý lẽ trong tay thì sẽ không nhượng bộ, không buông tha cho kẻ khác) Lời này nghe rất quen tai. Có một lần Đình Vân đồng ý đưa cậu tới thủy cung chơi, nhưng bất chợt lại bận việc nên không đi được. Cậu nổi nóng với bà ở trong điện thoại. Đình Vân có chút bất đắc dĩ, bảo: “Sao tính tình của con tệ giống hệt ba con thế?” Dạ dày quặn đau. Đình Sương cảm giác được dạ dày của mình đang quặn đau kịch liệt. Chắc là do vừa ăn mì vằn thắn xong đã chạy. Thế nhưng cậu không dừng bước chân lại được. Cậu liều mạng chạy, giống như chỉ cần chạy là có thể bỏ rơi được những mảnh ký ức vô nghĩa kia. Vòng thứ hai. Rốt cuộc cậu cũng chạy thoát khỏi tuổi thơ của mình, chạy vào thời niên thiếu. Vẫn là cung đường nhựa đỏ này, giữa cung đường nhựa đỏ vẫn là sân bóng kia. “Lương Chính Tuyên cậu có biết bắt gôn không đấy?!” Đình Sương quát to. Thua trận. “Rốt cuộc vừa rồi cậu bị làm sao thế?” Đình Sương ngồi ăn mì vằn thắn trong cái quán trước cổng trường, uống nước ngọt, nổi giận đùng đùng. Lương Chính Tuyên gắp một miếng vằn thắn trong bát của mình, bỏ vào trong bát cậu: “… Mải nhìn cậu đó.” “Câm mồm lại.” Đình Sương cúi đầu, vành tai đỏ ửng: “Cậu còn như thế tớ không đá bóng với cậu nữa.” Cũng vào một đêm tối không người ở trong sân thể dục, cả hai đã từng hứa hẹn những điều thật nực cười. “Chúng ta sẽ có một mái ấm, một mái ấm nguyên vẹn của riêng đôi mình, chỉ có chúng ta thôi, sẽ không có bất kỳ một ai khác.” Dạ dày quặn đau lợi hại. Đình Sương không chịu được nữa, vọt tới cái thùng rác cạnh sân thể dục, nôn toàn bộ chỗ mì vằn thắn vừa ăn ra ngoài. Đem cả những phong ba từ nhỏ đến lớn, tích tụ từ năm này qua năm khác, toàn bộ đều nôn ra. Nôn xong, cậu đi tới chỗ vòi nước để rửa mặt và súc miệng, sau đó tiếp tục chạy. Vòng thứ ba. Vòng thứ bốn. Cậu càng chạy càng nhanh. Nhanh đến mức những sự việc, những con người trước mặt đều thay đổi hình dạng, sau đó biến mất, bốn phía chỉ còn lại bóng tối. Dường như tất cả sự việc và con người, ban đầu thì đều rất tốt đẹp, chạy chạy, dáng vẻ bắt đầu thay đổi, hoặc là chạy chạy, bỗng dưng không thấy tăm hơi, chẳng biết đã trốn đi nơi nào. Vòng thứ năm. Vòng thứ sáu. Dần dần có ánh sáng xuất hiện. Vòng thứ bảy. Vòng thứ tám. … Không biết là đang chạy đến vòng thứ mấy, cậu nhận ra Bách Xương Ý đang chạy cùng mình. Cứ thế chạy thêm năm vòng, Bách Xương Ý vọt lên phía trước ngăn cậu lại: “Đủ rồi.” Cậu va thẳng vào lồng ngực của anh. “Em còn có thể chạy tiếp được…” Cậu thở hổn hển: “Em cảm thấy như đang bay vậy.” “Anh biết.” Bách Xương Ý hạ mắt nhìn cậu: “Thế nhưng em quan tâm anh một chút đi, anh lớn tuổi rồi, muốn về ngủ sớm.” “Ừ…” Giọng của Đình Sương bất giác trở nên dịu dàng: “Vậy chúng ta nhanh chóng về thôi.” “Vừa nãy Nghiêm Lập Khiêm nhắn lại.” Bách Xương Ý nói. Đình Sương hỏi: “Ông ta nói gì?” Bách Xương Ý đưa điện thoại cho cậu nhìn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]