rở lại khách sạn, Đình Sương tắm rửa sạch đất cát trên người rồi thu dọn hành lý.
“Anh mang vali về nhà nhé, em chỉ mang theo điện thoại di động, ví tiền với giấy tờ thôi.” Đình Sương nhìn đồ đạc trong phòng: “Còn củ sạc nữa.”
“Anh đi cùng em.” Bách Xương Ý nói: “Để anh dọn đồ cho.”
Đình Sương ngẩn người đáp: “Vâng…”
Từ bãi biển trở về đến giờ, phản ứng của cậu vẫn luôn có chút trì độn.
Trên màn hình điện thoại có tin nhắn của Chúc Văn Gia gửi tới: Em cũng là về nước rồi mới biết chuyện.
Đình Sương ngồi bệt xuống đất, nhìn di động rất lâu, mới gõ xuống một hàng chữ “Có tình hình gì thì hãy nhắn ngay cho anh”, thế rồi lại xóa đi, đổi thành: Chờ anh trở về.
Gửi xong, cậu mở trình duyệt web lên kiếm từ khóa ‘xuất huyết não’.
Có vô số từ ngữ bất quy tắc đổ dồn vào trong mắt cậu: tỷ lệ tử vong cấp tính, cao huyết áp, hút thuốc, tâm tình kích động, di chứng về sau, đột ngột phát bệnh, từ trần.
“Chuẩn bị đi thôi.” Bách Xương Ý vươn tay ra trước mặt cậu.
“… Vâng.” Đình Sương đưa tay cho anh, để Bách Xương Ý kéo mình đứng dậy.
Trên đường ngồi xe tới sân bay, cảm giác thời gian sao mà gian nan quá.
Thời gian chờ đợi máy bay cũng rất gian nan.
Đình Sương muốn đi hút một điếu thuốc lá, nhưng nhớ tới nội dung về ‘xuất huyết não’ vừa tìm được ban nãy, thế là đành nhịn xuống.
“Em hối hận rồi.” Cậu bỗng nhiên nói với Bách Xương Ý như vậy.
Bách Xương Ý không đáp lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-cua-nguoi/1334882/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.