Đình Sương vẫn rất lo lắng cho cuộc thi: “Nhưng mà em còn chưa ôn tập xong.”
“Thế bây giờ em học có vào không?” Bách Xương Ý hỏi.
Đình Sương lắc lắc đầu, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt: “Được rồi, đằng nào cũng không học được, thôi thì ra ngoài chơi vậy, coi như giải tỏa áp lực… đi đâu chơi thế anh?”
“Em muốn đi đâu chơi?” Bách Xương Ý nhấn mạnh chữ ‘em’.
Đình Sương suy nghĩ một hồi rồi đáp: “… Em cũng không biết.”
Bách Xương Ý bảo: “Không biết thì tiếp tục suy nghĩ đi.”
Đình Sương hỏi: “Ờmm… có địa điểm để lựa chọn không?”
Bách Xương Ý cười nói: “Không có.”
Đình Sương sán tới, ngồi lên trên đùi Bách Xương Ý, bất mãn túm cà vạt của anh: “Ai là người rủ em ra ngoài chơi? Ngay cả đi đâu anh cũng không biết, sao lại thiếu trách nhiệm thế cơ chứ?”
Bách Xương Ý vòng tay ra sau lưng cậu, nói: “Anh chỉ phụ trách đưa em đi chơi thôi, còn chơi ở đâu chơi cái gì là do em chọn.”
Đình Sương: “Nhưng em chẳng biết có thể chơi gì…”
Bách Xương Ý nói: “Có thể hay không là việc của anh, em chỉ cần nghĩ xem có muốn hay không là được.”
Đình Sương hỏi: “Cái gì cũng được hả?”
Bách Xương Ý: “Có được hay không tính sau. Hiện tại đừng nghĩ đến bất kỳ nhân tố nào khác, em muốn chơi cái gì?”
Đình Sương nhìn trần nhà một lúc, bất chợt nảy sinh ý tưởng: “Em muốn… đi bão này, cái kiểu phóng xe bất chấp tốc độ ấy, ai cũng không đuổi kịp được em; đá bóng nữa này, em muốn đại sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-cua-nguoi/1334873/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.