Suốt mấy ngày hôm nay, Đình Sương cứ rảnh là lại lên mạng ngắm ảnh chó. Cậu đang nghiên cứu xem mình và Bách Xương Ý nên nuôi giống chó nào thì hợp.
Đầu tiên là phải đẹp, thứ hai là phải thông minh giống như sếp Bách dị đó.
“Sếp Bách, anh cảm thấy mình giống loài chó nào?” Đình Sương hỏi Bách Xương Ý.
Bách Xương Ý đang đọc sách, nghe vậy thì giương mắt bảo: “Anh cảm thấy em muốn ăn đòn.”
“Đừng mà, anh nghĩ nhanh lên rồi trả lời em.” Đình Sương ném chuột qua một bên, ngồi vào trên đùi Bách Xương Ý: “Em hỏi thật đấy.”
“Anh cũng nói thật đấy.” Bách Xương Ý đáp.
“Thế em tự nghĩ vậy.” Đình Sương té về chỗ để laptop: “… Đang muốn thương lượng với anh một chút.”
Ánh sáng trên màn hình không ngừng thay đổi, chiếu vào bên trong đôi mắt của Đình Sương, làm cho người ta cảm giác được sự mong chờ của cậu.
Bách Xương Ý nhìn Đình Sương một lúc, rồi bảo: “Chuyện này em lo hết đi, anh không quản đâu đấy.”
“Hả? Chuyện nào?” Đình Sương vẫn đang dán mắt vào màn hình máy tính.
“Chuyện nuôi chó.” Bách Xương Ý đi tới, giao cho Đình Sương một tấm thẻ tín dụng: “Chọn giống chó gì, mua ở đâu hay nhận nuôi, tiêm vắc xin phòng bệnh với gắn chip, đóng thuế cho chó, mua bảo hiểm cho chó… những việc này đều là trách nhiệm của em.”
Trách nhiệm khiến con người ta trưởng thành hơn.
Theo ý của Bách Xương Ý, muốn làm chuyện gì thì bản thân phải tự mình nỗ lực hoàn thành. Cách duy nhất để thoát khỏi cảm giác vô năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-cua-nguoi/1334863/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.