Sợ?
Đình Sương không nói tiếng nào.
Cậu theo bản năng mà muốn phủ nhận.
Có gì đáng để sợ đâu?
Nhưng cùng lúc đó – dưới đáy lòng cậu lại đang cuộn trào.
Sớm hôm nay cậu đã muốn hỏi Bách Xương Ý rằng, có phải anh tới đây để cầu xin cậu quay về không. Thế nhưng cậu lại không dám hỏi, bởi vì cậu không biết rõ đáp án của anh, giống như ban nãy cậu không biết cô bé kia bị làm sao vậy, cho nên cậu sợ.
Nếu như cô bé kia không bị chứng động kinh, mà thật sự bị ngộ độc thức ăn, vậy hỏi cậu có còn sợ nữa không?
Chắc là sẽ không.
Bởi vì nếu cô bé bị ngộ độc thức ăn thật, thì bây giờ cậu đang bận sứt đầu mẻ trán để giải quyết vấn đề, đào đâu ra thời gian mà hoảng sợ.
Thế nếu như cậu biết đáp án của Bách Xương Ý rồi, cậu có còn sợ nữa không?
Giả sử… đáp án của Bách Xương Ý là không muốn sống chung với cậu chẳng hạn…
Vẫn sẽ sợ.
Đình Sương nhận ra, cậu vẫn sẽ sợ.
Bởi vì cậu không biết tại sao Bách Xương Ý lại không muốn sống chung với mình.
Nếu như cậu cũng biết được đáp án của vấn đề này thì sao?
Giả sử… Bách Xương Ý không đủ yêu thương cậu, cho nên không muốn sống chung với cậu…
Vậy thì cậu vẫn sẽ sợ, bởi vì cậu không biết tại sao Bách Xương Ý lại không đủ yêu thương mình.
Nếu hỏi tiếp, có khi nào đáp án sẽ là do tính khí của cậu quá tệ hay không?
Đây là một vấn đề không bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-cua-nguoi/1334861/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.