*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày đó chờ Tống Hâm rời đi đã là hơn 9h tối, Đình Sương mở ứng dụng DISTANCE liếc nhìn khoảng cách của Cycle, hiện tại đang là 4.8km.
Cậu nhìn con số này rồi nở nụ cười một lúc, nhắn tin cho Cycle: Về nhà sớm quá ta.
Qua gần mười phút sau, Cycle đáp: Vừa về đến nhà.
Đình Sương suy nghĩ một tẹo, nói rõ: Không phải em đang tra hỏi đâu, em lo lắng cho thầy thôi.
Cycle: Lo lắng chuyện gì.
Đình Sương bắt đầu chém gió: Vấn đề dân tị nạn của nước Đức hiện nay đang rất nghiêm trọng…
Cycle: Cho nên?
Đình Sương: Em sợ có người cướp sắc của thầy.
Cycle: Cậu tự lo cho mình trước đi.
Cậu tự lo cho mình trước đi.
Nếu đây mà là tin nhắn thoại, Đình Sương hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được giọng điệu của Bách Xương Ý khi nói ra câu này.
Khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
Đình Sương kiềm chế một lúc, nhưng không kiềm chế được: Nếu không thì… chúng ta gửi tin nhắn thoại đi?
Bách Xương Ý trực tiếp gọi qua đó luôn, Đình Sương hắng giọng một cái, lập tức bắt máy, nhưng rồi lại chẳng biết nên nói cái gì, đành nói một câu hết sức vô nghĩa: “Nghe thấy không…”
Bách Xương Ý nói: “Có.”
“Này…” Đình Sương cố gắng tìm đề tài: “Thầy đang làm gì thế?”
Bách Xương Ý đáp: “Đọc báo.”
Đình Sương hỏi: “Báo gì ạ?”
Bách Xương Ý nói: “Der Spiegel.” (tấm gương)
Đình Sương hỏi: “Trên đó có những gì?”
Bách Xương Ý: “Tin thể thao, giải ngoại hạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-cua-nguoi/1334829/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.