Bạch Anh sốc lắm chứ. Cô cảm thấy Doraemon rất đáng yêu mà, vậy mà còn có anti-fan nữa hả?
"Anh... gặp rồi à? Anti-fan của Doraemon ấy?"
Lâm Thời Phong thản nhiên đáp: "Ừ, gặp rồi."
Kể ra thì cũng vô tình thôi. Mẹ của Dan có kể, ngày xưa hai anh em anh đã đánh nhau vì một con Doraemon nhỏ, vì Dan ghét nó lắm nên không cho Lâm Thời Phong chơi cùng. Con Doraemon đó là mẹ cho anh, vì thế làm sao mà bỏ được, Dan tức lắm, nhảy lên muốn xé xác con gấu bông đó. Cuối cùng thì hai thằng nhóc đánh nhau, Doraemon thì đứt mất tay, còn Dan thì vẫn còn ghét nó đến tận bây giờ.
Bạch Anh còn đang sốc khi chưa tiếp nhận được thông tin đó đột nhiên cửa chính mở ra, một giọng nói oang oang của đàn ông vang lên đã làm hai con người đang ngồi trên sofa giật cả mình. Hai người nhìn nhau, rồi nhất tề nhìn ra người cũng đang chết trân đứng ở cửa.
"Hai người..." Trịnh Cát Hải nghẹn họng, thực sự phải dụi mắt mấy lần mới thấy rõ được hai người họ.
Bạch Anh lo sợ anh ta nghĩ lung tung nên vội đứng dậy nghĩ muốn giải thích, nhưng mà cô có thói quen co cả chân lên khi ngồi sofa nên khi đứng dậy ngay lập tức đã bị tê chân. Cái cảm giác khó tả xông lên tận óc, Bạch Anh đứng không nổi, chới với muốn ngã thì rất nhanh đã được đỡ lấy.
Lâm Thời Phong ấn cả người cô xuống ghế giúp cô nắn bóp, Bạch Anh không còn tâm tư để ý cái khác chỉ biết ôm chặt chân mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-1000-buoc-chan/951230/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.