Nhà cô nằm trong ngõ, mà trong ngõ lại không có đèn, cả con đường đều tối om không chút ánh sáng. Cách nhanh nhất để đi ra đường lớn chính là đi xuyên qua tiệm cơm từ từ sau lên cửa trước, nhưng ngặt nỗi là cô không mang chìa khoá. Bạch Anh hơi ảo não, trên mạng nói Lâm Thời Phong mắc bệnh quáng gà, không thể nhìn trong bóng tối, cũng không biết có thật không?
"Anh có nhìn thấy đường không ạ?" Bạch Anh lo lắng hỏi.
"Không thấy." Lâm Thời Phong đáp, "Anh không nhìn được trong bóng tối, em đưa anh ra ngoài được không?"
Thì ra anh bị quáng gà thật. Cô lập tức đáp ứng: "Được chứ ạ."
Sau khi cô đáp ứng, bước chân còn chưa kịp bước Bạch Anh đã cảm thấy cánh tay mình bị người nắm lấy. Cô đơ ra như một khúc gỗ không dám động đậy, Lâm Thời Phong thấy cô không nhúc nhích gì liền hỏi: "Không thoải mái sao?"
Bạch Anh lập tức hoàn hồn, lắc đầu lia lịa: "Không ạ, không sao ạ. Anh cứ nắm lấy tay em đi, em đưa anh ra ngoài."
Hai người sóng vai đi cạnh nhau, Lâm Thời Phong nắm lấy bắp tay của cô. Chẳng qua là chiều cao hai người có chênh lệch dữ quá, giữ như thế không thể thoải mái, vì thế anh liền trườn tay xuống nắm lấy cổ tay cô.
Bạch Anh xấu hổ nhưng lại không dám ngây người như vừa nãy. Thực ra cũng không có gì, vì cả bàn tay cô đều nằm trọn trong áo khoác rồi, cũng không có tiếp xúc da thịt gì. Chỉ là, không biết anh có thấy động tác này thân mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-1000-buoc-chan/239833/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.