Ngày trường học bắt đầu cho học sinh nghỉ tết, ông Bạch trở về nhà với tâm trạng thất vọng, vừa vào tới nhà là than vãn ngay: "Thanh niên bây giờ chán quá, chỉ mong nghỉ là giỏi. Nhớ ngày xưa chỉ mong được đi học, bây giờ tụi nó có điều kiện lại không chịu học."
Bạch Tuyển bĩu môi: "Mỗi thời mỗi khác bố ơi, học hành cho đã sau này ra đời lại bị mấy cái lý thuyết đó quật cho thê thảm."
Ông Bạch vỗ lên đầu Bạch Tuyển, tức giận nói: "Với cái suy nghĩ như thế, cứ chờ mà ăn bám sau này đi."
Bạch Tuyển bị đánh cho vẫn không phục, nhất quyết giữ vững quan niệm đó tới cùng. Bạch Anh nghe bố nói như vậy, tự nhiên trống ngực lại đập bùm bùm. Hôm nay cô định quyết tâm nói ra, giờ bố lại nói thế, hình như khả năng được đồng ý lại càng thấp rồi.
Gần tết cửa tiệm càng ít khách, Tô Ngọc Vân đều cho nhân viên trong quán nghỉ hết, bà trở lại đứng bếp, còn Bạch Anh và Bạch Tuyển đều bị bắt đi làm phục vụ. Vì Bạch Anh cũng chưa nổi tiếng nên cũng không gặp phải rắc rối gì, cũng không có quá nhiều người để ý đến cô nên không sao.
Trời dạo này mưa nhiều, có hôm còn dầm dề hết cả một ngày. Tiệm cơm vắng khách, tâm trạng Bạch Anh cũng trở nên dầm dề như cái thời tiết bên ngoài. Bây giờ mới 5 giờ chiều mà bên ngoài trời đã tối thui, lại thêm cơn mưa tầm tã càng thêm ảo não. Trong quán chỉ có một bàn khách, nghĩ chắc sẽ không có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-1000-buoc-chan/239831/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.