Chương trước
Chương sau
Bách An Duệ rất hào phóng đưa món đồ chơi cho mẹ sau đó chạy đến bên người Hạ Viễn Hàng, nhảy vào trong ngực cậu, ngọt ngào gọi: "Cậu, cậu."

Lần này trái lại Hạ Viễn Hàng có phản ứng, đưa tay ôm nhẹ cái thân thể nho nhỏ đó.

"An An thích cậu nhất đó !" Bách An Duệ ở trong lòng anh ngẩng đầu lên cười sáng sủa một tiếng: "Cậu, lần sau chở cháu đi chơi nữa có được không?" Hạ Viễn Hàng ở nước Mĩ có một cỗ xe thể thao siêu cấp, cái tốc độ đó, An An ngồi qua một lần lập tức cực kỳ yêu thích! Ngày ngày nhớ mãi không quên. Nhưng mẹ vẫn luôn không đồng ý, nói cậu lái xe đều là liều mạng, vốn dĩ vậy là không đúng. Cậu bé còn muốn đi theo là quá nguy hiểm, lại càng không đúng rồi! Cho nên lần đó về sau, cậu cũng chưa có cơ hội ngồi lần nữa.

Đứa bé trời sinh đều sẽ biết ai cưng chiều nó nhất, cho nên mặc dù một năm An An hiếm khi gặp Hạ Viễn Hàng mấy lần nhưng thân nhất với anh, cũng thích dính vào anh nhất. . Mà Hạ Viễn Hàng cũng rất cưng chiều hai đứa cháu của mình, đối với yêu cầu của bọn họ, tất cả đều không thèm suy nghĩ, thỏa mãn toàn bộ.

Có điều, Hạ Di Hàng cũng dạy hai đứa nhỏ rất tốt, rõ ràng là thiên chi kiêu tử (*) nhưng cũng không kiêu căng, kết thân với người, bọn họ thật ra vẫn luôn khéo léo và thân thiết. Về phần đối người ngoài, ai. . . . . .

(*) thiên chi kiêu tử: con cưng của ông trời

"Được." Anh thích An An, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, anh cảm giác lòng của mình hình như sẽ trở nên mềm mại một chút, cái loại mềm mại anh cho là mình đã sớm đánh mất.

"Bách An Duệ!" Hạ Di Hàng nghiêm mặt lên, gọi con. Cô không thích đứa bé chủ động yêu cầu thứ gì với người lớn, như vậy rất không có lễ phép: "Không cho phép không có quy củ!"

An An le lưỡi một cái với mẹ, giả làm mặt quỷ: "Là cậu cũng không phải là người khác." Cậu bé sẽ không làm loạn! Cậu thương cậu bé và anh trai nhất, đổi thành người khác, cậu bé còn không thèm để ý!

Hạ Di Hàng bị lời của con chặn lại, giận đến nghiến răng. Ai ngờ Hạ Viễn Hàng vẫn không phối hợp với cô, cúi đầu xoa khuôn mặt nhỏ bé của An An: "An An muốn cái gì cũng đều có thể."

"Cám ơn cậu." Cậu với tay uốn éo người, ý bảo muốn bế. Hạ Viễn Hàng thoải mái mà kéo cậu bé lên. An An ngồi trên đầu gối anh, ôm cổ của anh, hôn một cái thật kêu lên khuôn mặt anh.

Cái loại này mang theo mùi sữa mềm mại khiến Hạ Viễn Hàng ngẩn ra, sau đó ôm lấy An An thật chặt.

"Yêu thích trẻ con như thế thì hãy mau mình sinh một đứa!" Hạ Di Hàng bị coi thường lầm bầm oán trách. Em trai tính tình lạnh lùng nuông chiều con trai mình làm cho cô cảm thấy lòng chua xót lại đau lòng.

Thật hy vọng em trai cũng có thể có một gia đình mỹ mãn, sinh mấy đứa nhỏ đáng yêu, dù sao tim của nó cô đơn tịch mịch quá lâu rồi. Nhưng, thế nhưng nó lại vĩnh viễn không cho người khác cơ hội đi vào.

Rất tốt, hiện tại đề tài lại bị đảo trở về rồi phải không? Hạ Viễn Hàng cảm thấy có chút nhức đầu đối với chị gái cố chấp. Có phải trước kia chưa từng nói với anh cho nên bây giờ muốn bù lại toàn bộ trong một lần?

Nếu như là người khác chỉ cần một mắt lạnh là có thể lấy được bình tĩnh anh muốn. Nhưng đây là chị gái của anh, dứt bỏ không hết huyết thống.

Đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, tới đúng lúc.

Nhanh chóng nhận: "Hạ Viễn Hàng."

"Hạ tiên sinh, tài liệu anh cần đều chuẩn bị xong, anh xem đi tôi gửi qua cho anh rồi, còn nữa . . . . ." Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng điệu khẩn cấp lại mang theo nồng nặc kỳ vọng, loại kỳ vọng này, anh không xa lạ chút nào.

"Nửa giờ, tôi đến công ty anh."

"Được được được."

Lúc giọng đối phương được sủng mà vừa lo vừa sợ, anh lưu loát cúp điện thoại, vỗ vỗ bả vai An An: "Cậu có chuyện phải làm."

Cậu nhóc rất lanh lợi gật đầu, ôm cổ anh, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Cậu nhớ phải tới thăm cháu đó, An An sẽ nhớ cậu ." Cậu không theo chân bọn họ ở cùng một chỗ, phải đợi thật lâu mới có thể gặp lại được cậu, thật không nỡ!

Tốt ngoan. . . . . .

"Ừ." Anh sờ sờ khuôn mặt của cháu, thả cậu bé trượt xuống.

Đóng máy tính lại, đứng dậy đi ra ngoài.

Bách An Duệ lần này vô cùng khéo léo đi theo bên cạnh anh, còn đưa anh đi ra cửa chính, dùng lực vẫy tay.

Hạ Di Hàng hiếm khi thấy con nhỏ nghe lời như vậy, bộ dạng biết điều như vậy không khỏi dao động tâm tư, giơ ngón tay gọi con trai vừa vào lại phòng khách: "An An, đến chỗ mẹ."

Cậu bé nhìn thấy mẹ khuôn mặt tươi cười, vô cùng có ý thức với nguy hiểm dừng bước lại.

"Cái Transformers này cho con, em gái còn quá nhỏ sẽ không chơi cái này!" Cố gắng dùng món đồ chơi hấp dẫn con tới.

"A, cái đó." Bách An Duệ nhún vai một cái: "Con đã chơi ngán, không muốn."

Cái gì..., sao?

Rốt cuộc vừa rồi cô cảm động cái gì? Thì ra hoàn toàn là lấy thứ bản thân không muốn tới đồi đắp tình cảm gì đó! Loại chuyện như vậy rốt cuộc là học của ai? Quan trọng nhất là. . . . . .

"Hôm qua con mới bảo ba mua cho con, hôm nay lại dám nói với mẹ là chơi chán?" Phiên bản giới hạn trên triệu đồng gì đó, trên thị trường hoàn toàn cũng không bán, nó lại dám nói với cô không cần là không cần? Quá ác liệt rồi !"Mẹ đã dạy con bao nhiêu lần, phải học cách quý trọng đồ, con nghe đều không hiểu phải không?"

Bách An Duệ chạy đến bên cạnh bàn, tự rót cho mình ly sữa bò, rất sảng khoái uống cạn, sau đó ngẩng đầu rất vô tội nhìn mẹ: "Nhưng lúc cho con cha có nói, thứ đồ này con muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, tùy ý con chơi mà!" Cho nên, có cái gì tốt mà không nỡ bỏ?

Cô sắp điên rồi, cô muốn đi giết tên khốn Bách Lăng Phong kia, cô đau khổ cay đắng dạy đứa nhỏ, anh ta tiện tay làm hư tức khắc!

An An thấy gương mặt dịu dàng của mẹ trở nên có chút hung ác, thở dài lắc đầu: "Lục Trí Tu nói, phụ nữ già rồi tính khí sẽ trở nên xấu thì ra là nói mẹ mà!"

Thằng nhóc này hoàn toàn là. . . . . . đều do gen xấu của Bách Lăng Phong người máy! Còn nữa, anh kết giao với đám bạn bè gì vậy, sinh ra đứa con gì đây? Bản thân Lục Phi Dương tự cao, sinh ra con trai còn lớn lối hơn so với anh ta!

*** Lục Phi Dương là nam chính trong bộ Hàn phục băng sơn mỹ nhân, Lục Trí Tu là con của Lục Phi Dương; Hạ Di Hàng và Bách Lăng Phong trong bộ Cô nàng không muốn kết hôn, đều là truyện của Chu Khinh.

"Bách An Duệ, con tới đây cho mẹ!"

Thằng nhóc này ngứa da rồi! Hiện tại không có lớn ngay trước mắt, cô xử lí nhỏ trước, hừ!

***

Hạ Viễn Hàng lái xe đến Thế Thành, không thừa không thiếu vừa đúng 25 phút. Mới dừng lại, một người đàn ông tuổi chừng chừng bốn mươi lập tức tiến lên ân cần đợi cạnh cửa xe.

"Hạ tiên sinh, xin chào, tôi là tổng giám đốc của Thế Thành, Hà Huy." Vẻ mặt khôn khéo và nịnh hót: "Đổng Sự Trưởng vốn muốn đích thân xuống đợi anh nhưng vừa mới xảy ra chút tình huống ngoài ý muốn nên bảo tôi đi nghênh đón anh trước." Chỉ sợ vị quý khách kia sẽ vì Đổng Sự Trưởng không tự mình đến nghênh đón anh ta mà mất hứng.

Vẻ mặt Hạ Viễn Hàng bình tĩnh xuống xe. Anh cũng hoàn toàn không để bụng loại chuyện nhỏ này vậy nên cũng không quan tâm mà khách sáo; "Thời gian của tôi có hạn."

"Vâng, Đổng Sự Trưởng có nói qua, Hạ tiên sinh chịu hạ thấp địa vị đến giúp đỡ chúng tôi đã là vinh hạnh của chúng tôi rồi." Hà Huy lập tức dẫn đường, băng qua đại sảnh đi thẳng tới bên cạnh thang máy: "Đổng Sự Trưởng đã chuẩn bị ổn thỏa tài liệu anh cần."

Đôi mắt sắc bén của Hạ Viễn Hàng nhàn nhạt quét qua bốn phía, chỉ bằng tiếp đón ở đại sảnh cũng đã nhìn ra được tình trạng Thế Thành hiện nay như thế nào. Năm đó Thế Thành đã từng rất náo nhiệt, nếu không thì cũng chẳng thể có một tòa cao ốc ở khu vực vàng như Đài Bắc.

Có điều nghĩ đến đây thì vừa lúc đi ngang qua sơ đồ phân chia tầng lầu, có thể suy ra huy hoàng của nó đã sớm trở thành quá khứ. Thế Thành phải lấy từng tầng, từng tầng cho thuê ra ngoài, chỉ gắng gượng giữ lại hai tầng cao nhất, có thể biết nó túng thiếu tiền đến cỡ nào! Bởi vì người sáng lập tòa nhà lớn này, Phương Lương đã từng nói, nơi này hoàn toàn là Phương gia, vĩnh viễn đều không để người khác cùng hưởng.

Nhưng không ngờ được mấy chục năm sau, thế hệ con cháu của ông chỉ có thể giữ lại hai tầng.

Quả nhiên việc đời như bàn cờ, ván cờ thay đổi.

Cửa thang máy vừa mở ra, một thư ký ăn mặc trang điểm lộng lẫy nhìn thấy bọn họ đi tới, chậm rãi buông phấn bánh đánh được một nữa trong tay: "Giám đốc Hà, bây giờ phòng làm việc của Đổng Sự Trưởng còn có người!"

Con ngươi mắt xoay chuyển, thấy người đàn ông đứng bên cạnh cái người hói đầu đứng, phì bụng đó, đôi mắt quyến rũ lập tức mở to, đó là đàn ông chuẩn!

Mặc dù hai năm qua mỹ nam như ánh mặt trời tương đối phổ biến nhưng người đàn ông trước mắt này mười phần là mùi vị đàn ông, những mỹ nam linh tinh gì khác so vào thấp bé như hạt bụi! Có điều nhìn thấy anh ta cũng làm chân người ta có chút như nhũn ra.

Vóc người cao lớn, ngũ quan tinh tế, nhất là đôi mắt đen lạnh nhạt kia, cả người tản ra khí chất lạnh lẽo, còn cả kiểu không nói một lời, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không cần có, lẳng lặng phát khí thế mạnh mẽ tự nhiên làm cho người ta không tự chủ muốn thần phục phía dưới anh ta.

Hơn nữa tùy tiện lướt con mắt một cái, nhìn quần áo trên người anh ta, kiểu cắt may và thiết kế và cả chất liệu, nhìn cũng biết là làm ra từ tay thợ nổi tiếng, đắt tiền không hề rẻ! Đàn ông như vậy sao có thể không hấp dẫn phụ nữ?

Người có thể làm thư ký, tất cả đều là người tinh khôn, nhìn người đàn ông này rất rõ ràng đấy là loại nhân vật không giàu cũng cao quý, thư ký dày son phấn lập tức nở rộ nụ cười hoàn mỹ nhất của mình, đứng dậy nói : "Vị tiên sinh này là khách quý của Đổng Sự Trưởng phải không? Xin ngồi ở đây một chút, tôi pha cho ngài pha ly cà phê, ngài thích uống loại nào, tôi đều có!" Cho dù muốn uống cô, ô ô, tốt nhất là muốn đi! Cô đều có thể cung cấp!

"Bella, phải tiếp đãi Hạ tiên sinh đấy!" Hà Huy chỉ mong sao có người có thể thay ông tiếp vị Hạ tiên sinh này. Trời mới biết, từ khi anh ta đến cho tới lúc này không tới 5 phút nhưng mồ hôi ông cũng sắp ướt đẫm áo khoác rồi! Vị Hạ tiên sinh này trầm mặc ít nói cũng thôi, nhưng cái loại khí thế bức người đó không cần nói cũng có thể làm tim gan người run sợ! Nhất là ánh mắt của anh ta, giống như có thể nhìn thấu bản thân, người bị anh ta nhìn chằm chằm trong vòng năm giây chân không run xem như là to gan lớn mật!

Có lẽ, đối mặt với người đẹp núi băng của anh ta sẽ tan chảy một chút xíu?

Hạ Viễn Hàng không có một chút hứng thú nào đối với tiết mục trước mắt, nhàn nhạt mở miệng: "Nửa giờ đã hết." Ý tức là nếu như bây giờ không để anh nhìn thấy Phương Gia Minh, vậy thì sau này cũng không cần thấy nữa.

Mồ hôi tựa như thác nước chảy sau lưng của Hà Huy. Không cần phải ra lệnh, chỉ cần một ánh mắt của Hạ Viễn Hàng ông lập tức hiểu.

Nhanh chóng đi tới trước cửa phòng làm việc của Đổng Sự Trưởng gõ một cái, không đợi bên trong trả lời, lập tức nói: "Đổng Sự Trưởng, Hạ tiên sinh đã đến."

Không để ý có thích hợp hay không, ông tự đẩy, cửa lập tức mở ra.

Đang ngồi bên trong ngoài Đổng Sự Trưởng thân quen với ông còn có hai cô gái, hai người đối với Thế Thành mà nói, là hai bà La Sát đến lấy mạng.

Khuôn mặt của Phương Gia Minh cũng đã sớm căng thành màu gan heo, không phải vì cấp dưới vô lễ mà vì kể từ sau khi hai cô gái kia đi vào, nét đỏ trên mặt anh ta cũng chưa hề được trút bỏ lần nào, càng ngày càng trở nên đỏ.

"Đổng Sự Trưởng Phương là một người thông minh, điều kiện chúng tôi đưa ra vô cùng hậu hĩnh, trước mắt đối với Thế Thành mà nói đây đã là cơ hội cuối cùng, nếu như Đổng Sự Trưởng Phương không nắm chặt thật tốt sẽ rất đáng tiếc."

"Cút, các người cút cho tôi!" Phương Gia Minh giận không nhẹ, trên gương mặt trẻ tràn đầy tức giận. Nếu như không phải anh ta còn trẻ, thật sự sẽ làm cho người ta lo lắng là anh sắp trúng gió rồi.

"Lợi và hại rất rõ ràng, cần gì như thế?" Giọng nữ trong veo mà lạnh lùng, không giống với âm thanh vừa rồi, mang theo ưu nhã nhàn nhạt, lạnh lẽo nhàn nhạt, không phập phồng chút nào, tạo thành đối lập mãnh liệt với kích động của Phương Gia Minh.

Đây là. . . . . . giọng nói đó làm cho bước chân của Hạ Viễn Hàng chợt dừng lại, sau đó xoay người, nhìn vào trong phòng.

Lưng nhỏ mảnh khảnh, tóc đen chỉnh tề để ở sau ót. Đó là người anh vĩnh viễn, vĩnh viễn không quên. . . . . . Diêu thủy tinh.

"Đổng Sự Trưởng Phương có thể nhìn kỹ bản kế hoạch của chúng tôi một chút, như vậy có thể trợ giúp ngài đưa ra quyết định. . . . . ." Cô gái bên cạnh bổ sung, giọng nói cố ý kéo chậm xuống: " Quyết định sáng suốt." Cái gì gọi là quyết định sáng suốt, ý của cô đã quá rõ ràng rồi.

"Các người. . . . . ." Ngón tay Phương Gia Minh run rẩy chỉa về phía các cô: "Muốn nuốt Thế Thành của tôi vào bụng lại còn cầm thực đơn cho tôi xem, hỏi tôi có hài lòng với phương pháp thưởng thức này hay không? Cho dù Diêu thị của các cô tài hùng thế lớn nhưng làm như vậy, hẳn cũng quá không coi ai ra gì rồi chứ? Lại còn thật sự uy hiếp lấn át Thế Thành không có năng lực chống cự?"

"Đổng Sự Trưởng Phương không cần phải kích động như vậy, tỉnh táo suy nghĩ một chút, đối với tất cả mọi người mới có lợi." Tào Hân ném bản kế hoạch đến mặt bàn trước mặt Phương Gia Minh.

Lời đã nói xong, ở lâu vô ích.

Diêu thủy tinh đứng dậy, ngoại giao trước, quân sự sau, cô làm việc đương nhiên có phương thức của chính mình. Vốn dĩ hôm nay không cần cô tự mình đến Phương Gia Minh, nhưng đây là vụ mua bán đầu tiên cô nhận sau khi về Đài Loan, tính cách làm việc đòi hỏi phải hoàn mĩ khiến cô vẫn phải đi chuyến này.

Thái độ Phương Gia Minh không làm cô bất ngờ chút nào. Mẫu công ty gia tộc này thật ra là bảo thủ nhất, đem công ty đem so với mệnh quan trọng hơn, nhưng bởi vì ra cái dạng này nên rất dễ dậm chân tại chỗ, Thế Thành chính là như thế.

"Vậy thì không quấy rầy nữa, Đổng Sự Trưởng Phương." Tào hân lễ độ gật đầu, đứng dậy đi theo.

Phương Gia Minh bị tức đến nói cũng nói không ra được. Hôm nay vốn dĩ anh rất hưng phấn vì có thể mời được "Viễn" tới xử lý nguy cơ của công ty giúp mình. Giới kinh doanh ai cũng biết "Viễn" là công ty cố vấn và hướng dẫn quản lý công ty nổi tiếng nhất nước Mĩ, chuyên trợ giúp các công ty khủng hoảng trùng trùng bắt đầu lại. Tập đoàn UC của Mĩ, công ty ZR của Đức và với SOM của Pháp, những công ty này sống lại lần nữa như kỳ tích giống như thần thoại trong giới kinh doanh, mà một tay sáng lập những thần thoại này chính là "Viễn".

Có thể lúc ban đầu mấy công ty đó chỉ là bị buộc đến bước đường cùng, muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống nên lựa chọn "Viễn" lúc ấy còn chưa có danh tiếng gì. Nhưng"Viễn" chỉ tháo gỡ dựa vào cục diện do các công ty này bày ra. Sau mấy năm thì có thể mời được "Viễn" có nghĩa là công ty chẳng những không đóng cửa, thậm chí còn huy hoàng như ngày xưa. Mà anh quả thật là dùng thực lực của mình đến nói chuyện, chỉ cần công ty qua tay nó, không có điểm nào không phải là nổi lên lần nữa.

Mặc dù tường thành của " Viễn" cao đến hù chết người nhưng vẫn có là vô số công ty xếp hàng muốn mời bọn giúp đỡ, bởi vì chỉ cần có thể mời được bọn họ, vấn đề lớn hơn nữa cũng có thể giải quyết dễ dàng.

Phương Gia Minh tiếp nhận lấy Thế Thành tới nay bị nội bộ đấu tranh ở mặt trong làm cho mệt mỏi không chịu nổi. Tất cả cấp cao đều là chú bác, anh em, một cử động cũng không thể. Mỗi người đều có phe phái, mỗi người đều có quyền lợi. Nhiều năm như vậy, một mạch thua lỗ đi xuống, Thế Thành ngay cả vỏ bọc phía ngoài cũng không đủ nhìn rồi! Thật sự nếu không nghĩ ra biện pháp, muốn không phá sản, muốn không bị chiếm đoạt, không có đường khác để đi.

Trong vạn bất đắc dĩ, anh thông qua đủ loại quan hệ, liên lạc với "Viễn". Mặc dù không dám hy vọng xa vời thật sự có thể mời được bọn họ nhưng chuyện cho tới nước này cũng chỉ có "Viễn" mới có thể làm cho Thế Thành cải tử hoàn sinh. Anh không ngờ tới, "Viễn" sẽ đồng ý tiếp vụ của anh, anh càng không tới là lần này người tới lại là ông chủ lớn của "Viễn", Hạ Viễn Hàng! Anh vốn cho là, kiểu công ty chỉ kinh doanh trong bản địa như của anh thì nhiều nhất "Viễn" chỉ phái một nhóm nhỏ tới xử lý nguy cơ vậy là đủ rồi. Dù sao với các tập đoàn đa quốc gia lúc trước, nghe nói "Viễn" cũng chỉ phái nhóm nhỏ tiến vào đóng quân. Nhưng lần này, anh có tài đức gì mà có thể mời được Hạ Viễn Hàng?

Nếu như không phải Peter liên lạc với anh nói cho anh biết, anh hoàn toàn không biết lần này lại mời được ông chủ lớn! Dù sao nhiều năm như vậy, ngoại giới chỉ biết là ông chủ của "Viễn" tính thích khiêm tốn, chưa bao giờ ra ngoài ánh sáng trước truyền thông cho nên về chuyện của anh ta dường như cũng chỉ là tin đồn, thậm chí ngay cả tên của anh ta, mọi người cũng không rõ ràng lắm.

Nếu không phải nhờ này đời này có thể anh sẽ không biết, thì ra ông chủ giấu mặt của "Viễn" lại là người trẻ tuổi như vậy! Hôm nay thực ra anh đã chuẩn bị và chỉnh sửa xong tài liệu lần trước Hạ Viễn Hàng yêu cầu, định gửi qua cho anh ta, ai biết anh ta lại tự mình tới lấy! Ngoài thụ sủng nhược kinh(*),phương Gia Minh thật sự cũng không cảm thấy có cảm xúc khác. Anh vốn là muốn đích thân xuống dưới lầu nghênh đón, không ngờ tổng giám đốc Diêu Thị mới nhậm chức, Diêu Thủy Tinh lại đột nhiên đến thăm làm anh ứng phó không kịp.

(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái đến lo sợ.

Mà cô gái này quả nhiên giống như đồn đãi, kiêu ngạo khó đối phó. Mặc dù đẹp khiến người ta nín thở nhưng cũng lạnh lẽo mà kiêu ngạo, làm người ta tức chết không đền mạng! Khó trách người trong nghề đều nói, tính cách Diêu Thủy Tinh và Diêu Dật Châu giống nhau làm cho người khác giận sôi! Hôm nay cuối cùng anh cũng thấy được.

Chuyện nên làm cũng làm xong, Diêu thủy tinh đi thẳng ra khỏi căn phòng làm việc, vẻ mặt từ khi đi vào đến bây giờ cũng không có chút phập phồng nào.

Nhưng, cô không ngờ rằng, trong một giây kế tiếp sẽ thấy Hạ Viễn Hàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.