Ánh mắt của sếp Tống rất hung dữ kia quét qua lại trên người viết ba chữ đó một lượt, sau đó anh xoay người trở về văn phòng.
Văn phòng ban thư ký kinh ngạc vì hôm nay anh rất dễ nói chuyện, hoàn toàn không phát hiện ra bóng dáng của một người nào đó ngay từ đầu đã bắt đầu lười biếng.
Buổi trưa, mọi người đều đi căng tin ăn cơm.
Thẩm Tri Ý không đi.
Căng tin công ty đúng là ngon bổ rẻ nhưng một bữa cơm ít nhất cũng phải bảy, tám tệ. Cô ăn cơm do chính mình tự làm, một bữa cũng không vượt quá năm tệ, một tháng dù sao cũng có thể tiết kiệm được khoảng một trăm tệ.
Cô cứ tích góp như vậy mấy tháng, nói không chừng sẽ có năng lực cho mèo nhỏ ở dưới lầu của tiểu khu một cái nhà ấm áp.
Bữa trưa của Tống Thời Việt là do trợ lý đưa tới, cân nhắc đầy đủ nhu cầu và khẩu vị của sếp Tống, nhìn đơn giản nhưng lại cực kỳ xa xỉ.
Đương nhiên, bản thân sếp Tống cũng không biết những việc này, anh chỉ cần phụ trách ăn là được rồi.
Cho nên, khi anh nhìn thấy bóng người vùi đầu trên bàn làm việc thì lúc đó còn có chút khó hiểu.
Vẫn là cái búi tóc tròn vo trên đầu, mặt dây buộc tóc hình quả anh đào điểm xuyết, từ góc độ của anh có thể thấy gương mặt hơi động đậy lúc cô nhai nuốt, hơi phồng lên một chút, giống như hamster đang nhét đồ ăn.
Nhưng mà cơm trong tay cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoan-da-kich-ban-nay-toi-biet/3643597/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.