Chương trước
Chương sau
Nửa giờ sau...

Thẩm Tri Ý dũng cảm cầm cái ly trong tay: “Uống! Chúng ta không say không về!”

Khương Nhạn nghi ngờ nhìn cái ly trống rỗng trong tay cô, lại nhìn gò má cô đỏ ửng lên, cô ấy đưa tay tới trước mặt cô quơ quơ.

“Thẩm Tri Ý, có phải cậu uống say rồi không?”

“Sao có chuyện đó được!” Thẩm Tri Ý đẩy tay cô ấy ra: “Tớ ngàn ly không say đấy nhé!”

Khóe miệng Khương Nhạn giật giật.

Tống Thời Việt đoạt lấy cái ly không trong tay cô: “Tửu lượng của cô ấy thấp, hai ly đã say rồi.”

Khương Nhạn nói: “Nhìn thấy được.”

Thẩm Tri Ý giật cái ly bị cướp trở về, duỗi tay chỉ vào cái ly rỗng, vênh mặt hất hàm sai Tống Thời Việt.

“Rót đầy cho em!”

Tống Thời Việt túm chặt lấy tay cô, nói với Khương Nhạn: “Các cậu cứ ăn đi, tôi đưa cô ấy về trước, nếu không lát nữa cô ấy còn quậy nữa.”

Thẩm Tri Ý bất đắc dĩ bị Tống Thời Việt kéo ra khỏi phòng riêng, cô đứng ở cửa phòng riêng không muốn đi, ngước đầu ra vẻ đáng thương nhìn anh.

“Tống Thời Việt, em còn chưa uống đủ mà.”

Vẻ mặt Tống Thời Việt không hề có cảm xúc gì: “Còn uống nữa em sẽ say rượu đến điên mất.”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”

Thẩm Tri Ý trả lời chắc như đinh đóng cột, sau khi nói xong còn ợ lên mùi rượu.

“Ợ... Sau khi uống rượu em rất ngoan, không khóc không quậy.”

“Đó chỉ là lần đầu tiên của em.” Tống Thời Việt bất đắc dĩ nói, mấy lần sau đúng là vô cùng thê thảm.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt thiếu nữ, vòm lưng vững chãi cong về phía cô.

“Thẩm Tri Ý, lên đây, anh cõng em về nhà.”

Thẩm Tri Ý không muốn về nhà, cũng không trèo lên lưng anh, trái lại còn ngồi xổm trước mặt anh, mang theo một mùi rượu nhàn nhạt đến gần hôn anh một cái.

“Không trở về, muốn hôn anh.”

Tống Thời Việt ấn lên chỗ bị cô hôn, đôi mắt hẹp dài lập tức trở nên thâm trầm. Anh nhìn người nào đó ngồi trước mặt mình điếc không sợ súng bỗng nhướng mày nở nụ cười.

“Muốn hôn sao? Hửm?”

Thẩm Tri Ý bỗng thấy hơi sợ sệt nhưng thiếu niên ngồi xổm trước mặt cô cười quá đẹp trai, đuôi lông mày có chút lưu manh mà cô ít khi nhìn thấy, bỗng dưng rất quyến rũ.

“Ừm, muốn hôn.”

Chỗ Khương Nhạn đặt là một nhà hàng có tiếng ở địa phương, trang trí theo kiểu phong cách cổ của Trung Quốc, khoảng cách của mỗi căn phòng nhỏ khá xa, tính riêng tư rất tốt, hành lang có thể dễ dàng nhìn thấy cây cối xanh tươi và bình phong tao nhã.

Cho nên, cực ít người đi qua mấy góc tối, không có ai biết sau tấm bình phong có hai người ẩn núp.

Tiết trời tháng Sáu, dù cho đã đến buổi tối nhưng không khí vẫn cực kỳ oi bức, không gian nhỏ hẹp càng làm cho hơi thở nóng rực lên tới đỉnh điểm.

Thẩm Tri Ý bị ép ngẩng đầu lên, sau lưng là gạch men sứ lạnh lẽo, trước mặt là lồng ngực ấm nóng, dưới sự tương phản của lạnh lẽo và nóng bỏng, đại não hỗn độn của cô bị kích thích đến mức tỉnh táo thêm một chút.

Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng lại, những nụ hôn vô cùng hung hãn của chàng trai đã phủ xuống như che ngập bầu trời.

Cho đến giờ phút này cô mới cảm thấy có chút sợ hãi, đôi chân vùng vằng muốn giãy giụa, nhưng vừa mới động đã bị một bàn tay lớn dễ dàng khoá lại, ôm chặt tiến vào trong lồng ngực có mùi vị bạc hà.

Tiếng nức nở khó chịu thoát ra từ khoé môi của thiếu nữ, cô há miệng muốn xin tha nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị nuốt xuống hoàn toàn.

Cuối cùng cô chỉ có thể yếu ớt đưa tay đẩy bả vai của thiếu niên, muốn lấy được không gian thở dốc ngắn ngủi. Nhưng tay đẩy mấy lần lại bị một bàn tay khác không thuộc về mình nắm lấy. Lòng bàn tay cứng rắn chen vào giữa đầu ngón tay mềm mại của thiếu nữ, mang theo ý không cho từ chối ép cô vào mặt tường lạnh lẽo.

"Tống..."

Thẩm Tri Ý nghiêng đầu đi, cơ thể to lớn của thiếu niên gần như bao phủ cả người cô trong góc tường, người ngoài nhìn vào không nhìn thấy được chút gì nhưng bản thân cô cũng bị anh khống chế rất chặt, không động đậy được.

"Tống... Tống Thời Việt..."

Cô thở một hơi, không để ý tới khoé môi đau rát, vội vã mở miệng.

“Được rồi... Được rồi... Hu... Tống Thời Việt... Đủ rồi...”

Tia sáng trên hành lang bị bình phong chắn lại hơn phân nửa, bên trong góc tối cực kỳ âm u nhưng không cản được thị lực của Tống Thời Việt. Dù cho ánh sáng có mờ tối như vậy, anh vẫn có thể nhìn rõ được mặt của cô gái.

Đuôi mắt mang theo chút ửng hồng ướt át, khoé miệng cũng đỏ lên, men say hun người đã bị sự khô nóng đốt tan hơn phân nửa. Nước mắt long lanh óng ánh trong đôi mắt sáng ngời treo ở viền mắt, muốn rơi không rơi được.

Vừa nhìn đã biết là bị bắt nạt đến tàn nhẫn.

Nhưng kẻ cầm đầu lại không hề có chút tâm tư thương xót nào, thấy cô như vậy, đôi mắt vốn dĩ đã tối tăm giờ đây lại càng không thấy chút tia sáng nào.

Thẩm Tri Ý cảm nhận trái tim mình đập thình thịch, hận không thể xuyên trở lại đánh chết bản thân lỡ miệng.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.

Tay thiếu niên vỗ lên gò má của cô, động tác rất nhẹ nhàng, anh cúi đầu chậm rãi tới gần cô, giọng nói khàn khàn.

"Tuế Tuế..."

Anh thân mật gọi cô, hơi thở ấm áp phả lên cần cổ của cô, tê dại.

“Hôn thêm một lát được không?”

Hôn cái đầu anh ý…

Thẩm Tri Ý ngước đầu muốn né tránh anh tiếp xúc nhưng phía sau cô là tường, căn bản không thể tránh được, chỉ có thể bị ép chịu đựng.

Câu nói kia nhìn là biết hỏi dò, nhưng động tác sau đấy lại chính là ý đồ báo cho chủ nhân nhận lấy.

Vất vả lắm đại não của Thẩm Tri Ý mới tỉnh táo một chút, lại bị giọng nói trầm thấp của thiếu niên dụ dỗ, hoàn toàn mơ màng, cuối cùng chỉ có thể bị người ấn vào góc tường, hoàn toàn bắt nạt.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, cô hối hận đến hát điên.

Cũng may Tống Thời Việt còn có chút dây thần kinh xấu hổ, biết dáng vẻ này của cô không thể trở về gặp bố mẹ cô nên đã đưa thẳng cô về nhà mình.

Nhưng Thẩm Tri Ý nhìn Lê Sân đang ngồi trong phòng khách nhìn mình cười tủm tỉm thì cũng không cảm thấy tốt hơn về nhà chút nào.

“Chào Tuế Tuế, hôm qua chơi vui vẻ không?”

Thẩm Tri Ý liếm bờ môi hơi rát, miễn cưỡng nở nụ cười: “Cũng... tạm ạ...”

Lê Sân chỉ vào nhà bếp: “Đó... Người còn trong nhà bếp đấy, cùng đi ăn bữa sáng với nhau đi.”

Thẩm Tri Ý nhìn theo ánh mắt của bà, xuyên qua cửa sổ đã được lau chùi trong suốt, loáng thoáng nhìn thấy bóng người thon dài.

Lê Sân đứng lên vỗ tay một cái: “Các con cứ chơi đi, dì hẹn mẹ con rồi, chúng ta phải ra ngoài dạo phố.”

“Hả?” Thẩm Tri Ý chớp mắt bối rối: “Hôm nay mẹ con nghỉ ạ?”

Lê Sân đặt lọ hoa đã cắm xong ở giữa bàn, thưởng thức kiệt tác của mình một hồi rồi mới xách cái túi bên cạnh lên.

“Đúng, chúng ta không những đi dạo phố còn phải đi làm móng, sau đó đi gội đầu.” Bà nhìn Thẩm Tri Ý: “Tuế Tuế có muốn đi không? Dì thấy trên mạng nói có rất nhiều học sinh thi xong cũng phải đi nhuộm tóc, uốn tóc gì đó.”

Nghĩ tới cái năng lượng dồi dào của mẹ mình, Thẩm Tri Ý lập tức lắc đầu: “Không ạ, con cảm thấy con như vậy đẹp rồi.”

Lê Sân không ép, cầm túi đi ra ngoài.

Thẩm Tri Ý ngồi ở bàn ăn nhìn hoa trong bình, cô không hiểu cái môn nghệ thuật này lắm nhưng nhìn cảnh đẹp ý vui.

Cô đưa tay gẩy gẩy đóa thuỷ tiên ở gần mình, hoa thuỷ tiên mềm mại bị cô gẩy đến đung đưa, sau đó một cái đĩa men không nhẹ không nặng đặt bên cạnh hoa thuỷ tiên.

Thẩm Tri Ý ngẩng đầu, thiếu niên mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà, ống tay áo được xắn lên lộ ra cánh tay rắn chắc, ngón tay thon dài cầm một đôi đũa đưa cho cô.

Cô nhận lấy chiếc đũa, cúi đầu vừa nhìn đã thấy đĩa sủi cảo cạnh bàn, nhìn ra được là anh gói.

Tống Thời Việt kéo cái ghế ngồi bên cạnh cô: “Đầu còn đau không?”

Thẩm Tri Ý gắp cái sủi cảo, nghe vậy lắc lắc đầu. Suy nghĩ một chút, lại tức giận đưa tay đập anh.

“Anh xem anh đã làm chuyện tốt gì.”

Chút sức mạnh này của cô đối với Tống Thời Việt cũng chẳng khác gì mèo nhỏ gãi ngứa, không đau. Nhưng vẻ mặt thẹn quá thành giận của thiếu nữ làm cho anh nhớ lại một chút hoang đường không đúng lúc.

Anh giả vờ ho khan một cái, nhìn sườn mặt tức giận của cô, cuối cùng vẫn không nhịn được nở nụ cười.

“Người xin anh hôn chính là em, anh chỉ nghe theo em thôi, sao quay đầu đã thành lỗi của anh rồi?”

“Anh như vậy mà là hôn à?” Thẩm Tri Ý trợn to hai mắt: “Anh như thế rõ ràng là gặm!”

Tống Thời Việt: "..."

Thiếu niên cụp mắt xuống: “Tuế Tuế đang ghét bỏ kỹ thuật của anh không tốt sao?”

Miếng sủi cảo trong miệng Thẩm Tri Ý suýt nữa phun ra ngoài, lỗ tai bỗng nhiên đỏ lên.

Chuyện này... Chuyện này căn bản không phải là vấn đề kỹ thuật. Ai mà ngờ được người bình thường nhìn như không có tình người nào đó lúc hôn người khác lại giống như muốn nuốt cô xuống vậy.

“Em... Em... chỉ cảm thấy có phải anh hơi...” Cô cầm cái đũa, suy nghĩ từ ngữ phù hợp.

“Hơi lỗ mãng quá...”

Mặt Tống Thời Việt lập tức đen lại, trong miệng nghiền ngẫm hai chữ này, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Lỗ mãng?"

Mặt Thẩm Tri Ý đỏ lên, lắp bắp giải thích: “Nói thế... cũng không đúng, dù sao em cảm thấy anh rất hung dữ, không hề giống như anh bình thường.”

Tống Thời Việt thở dài, anh tới gần thiếu nữ, đưa tay chọc chọc mặt của cô.

“Em đúng là cái đồ không tim không phổi, em đoán xem sao anh lại hung dữ?”

"Tại sao?" Thẩm Tri Ý mờ mịt nhìn chằm chằm anh.

Con sói đói ngày ngày bảo vệ miếng bánh ngọt thơm ngon nhưng không có cơ hội đưa vào miệng, nhìn thấy bánh ngọt chủ động tới gần thì làm sao mà nhịn được?

Có điều thiếu niên không trả lời vấn đề của cô, chỉ nhìn mi mắt run rẩy của cô, sau đó hạ thấp giọng dụ dỗ bên tai.

“Vậy anh còn có lúc không hung dữ, Tuế Tuế có muốn thử một chút không?”

Thử cái rắm.

Buổi sáng đó, không thể ban ngày tuyên dâm.

Sau đó Thẩm Tri Ý bị Tống Thời Việt chặn ngang bế lên sofa bên cạnh...

Biệt thự vào buổi sáng rất yên tĩnh, người giúp việc đều rất tinh ý mà lui xuống, dành không gian phòng khách cho đôi tình nhân nhỏ cuồng nhiệt, cho nên Tống Thời Việt mới dám trắng trợn như vậy.

Thẩm Tri Ý tựa lên ghế sofa, quần áo mặc ở nhà của thiếu niên bị cô túm đến nhăn nhúm, bị ép phải biết “không hung dữ” là như thế nào.

Nói thật, cô tình nguyện bị hung dữ.

Cái cảm giác này quá đáng sợ. Các giác quan toàn thân của cô gần như đều bị cướp đoạt, mỗi một lần đều không biết bản thân đang ở phương nào, giống như một chiếc thuyền cô độc chòng chành giữa biển rộng, chỉ có thể bị sóng nước cuốn đi.

Thiếu niên đưa tay đè lên đôi môi hơi sưng của cô, giọng nói vẫn khàn khàn, nhưng giọng điệu lộ ra sự thoả mãn.

“Lần này phục vụ có tốt không?”

Thẩm Tri Ý ở trong lòng của anh cọ tới cọ lui, muốn tránh sự ôm ấp của anh.

“Tốt cái rắm, mau thả em xuống!”

Tống Thời Việt đưa tay đè cái người không an phận kia lại: “Thẩm Tri Ý, đừng có lộn xộn.”

Anh vừa nói như thế, Thẩm Tri Ý càng làm trái ngược, giãy giụa càng mạnh hơn.

Sau đó...

Thẩm Tri Ý cứng đờ luôn rồi, trong ánh mắt không thể tin tưởng được của cô, thiếu niên hơi thở dài.

“Đã nói em đừng lộn xộn rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.