Chương trước
Chương sau
Bóng đêm bên ngoài càng lúc càng đen hơn, nhưng âm nhạc bên trong dường như vẫn không có ý định kết thúc. Rượu vàng đỏ uống hết một chai lại đến một chai, bầu không khí lập tức nồng đượm mùi rượu.

Rõ ràng đã nói Tống Thời Việt chơi cùng các cô, kết quả chưa được tới hai mươi phút đã bị Tống Lẫm gọi đi.

Thời gian dần dần đến gần mười một giờ đêm, mấy người Khương Nhạn tạm biệt Thẩm Tri Ý.

Ở nơi ít người qua lại chỉ còn một mình Thẩm Tri Ý, cô ngồi trên ghế buồn tẻ nghịch điện thoại. Cô hơi hối hận hôm nay không mang bài tập đến, nếu như vậy không đến nỗi uổng phí thời gian cả buổi tối.

Cô ló đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám người nhốn nháo ở phòng khách.

Bóng lưng của thiếu niên ở bất cứ nơi nào cũng đều bắt mắt nhất. Sống lưng anh rất thẳng, đứng nơi đó căn bản không hề nghĩ tới rốt cuộc nơi sinh hoạt trước đây của anh là như thế nào. Dường như từ nhỏ anh đã thuộc về nơi này, tự phụ mà tao nhã.

Sau lưng Tống Thời Việt như có đôi mắt, lúc Thẩm Tri Ý nhìn sang, anh cũng nhìn về phía vị trí của cô.

Đôi mắt hẹp dài thấm ra ý cười, lặng lẽ chớp mắt nhìn về phía cô.

Những buổi tụ hội thế này thường rất nhàm chán, mỗi một câu nói hay mỗi động tác của từng người đều mang đậm khuynh hướng lợi ích. Rõ ràng là bữa tiệc liên quan đến anh, nhưng sau khi khen ngợi đầy giả tạo thì lại bắt đầu kéo câu chuyện về phương diện làm ăn..

Đến khi khách khứa đã giải tán hết, anh giơ đồng hồ lên phát hiện sắp đến một giờ sáng.

Anh mệt mỏi xoa giữa mày, nhìn về chỗ của Thẩm Tri Ý. Gió từ cửa sổ thổi tới, rèm cửa bồng bềnh lặng lẽ tung bay, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng nhân viên tạp vụ thu dọn chiến trường trong phòng.

Tống Thời Việt cởi hai chiếc nút của áo vest, đi về phía góc tối.

Anh cho rằng anh sẽ nhìn thấy một heo nhỏ nằm nhoài lên bàn ngủ đến bất tỉnh nhân sự, không ngờ lúc này Thẩm Tri Ý lại cực kỳ tỉnh táo.

Trong tay cô cầm điện thoại, trên mặt hiện lên rặng hồng không rõ ràng, trong miệng lẩm bẩm.

"Thẩm Tri Ý..." Anh gọi cô.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, biểu hiện có chút dại ra, nhưng nhìn lại cảm thấy thật ngoan.

“Ừm, tôi đây.”

Tống Thời Việt ngồi bên cạnh cô thở phào một cái, nghiêng đầu nhìn cô: “Không đi ngủ à?”

Thẩm Tri Ý cầm điện thoại giơ lên trước mặt anh: “Vẫn còn công thức toán học.”

Tống Thời Việt nhìn vào màn hình điện thoại trước mặt, trên giao diện quả nhiên chi chít công thức toán học.

Những ký tự trên đó như những con nòng nọc nhỏ cộng thêm khuôn mặt long lanh của thiếu nữ, sự mệt mỏi cả buổi tối bỗng nhiên bay mất.

Gió từ cửa sổ thổi vào làm tung bay tóc mái của thiếu nữ bên cạnh, cô nheo mắt lại, tận hưởng cơn gió một chút, sau đó bỗng nhiên nói.

“Tống Thời Việt, tôi muốn đi ra ngoài ngắm nguyệt quý.”

Vì thế trong đêm khuya, sau khi ồn ào náo động qua đi, vườn hoa nhỏ cô quạnh cả một ngày cuối cùng cũng tiếp đón hai vị khách đến tham quan.

Thẩm Tri Ý ngồi trên ghế dài đong đưa hai chân, hoa nguyệt quý trước mặt cô nở vô cùng tươi tắn, cô cứ thế nhìn chằm chằm hoa nguyệt quý màu hồng nhạt, nhìn cực kỳ nghiêm túc.

Cô ngắm nguyệt quý, thiếu niên bên cạnh ngắm cô, ánh trăng mờ mờ, ngay cả tiếng dế mèn kêu cũng ngừng lại.

Gió rất dịu dàng nhưng trong lòng thiếu niên xao động.

Anh đã đứng trong đám người hồi lâu, mùi rượu nhiễm lên người càng ngày càng nồng, mùi rượu hun vào người...

Dường như anh say rồi.

Có thể là gió thật sự dịu dàng, cũng có thể là trái tim cổ vũ. Tống Thời Việt như kìm nén lại nhưng dường như không thể chờ được nữa mà ngồi dịch lại gần Thẩm Tri Ý.

Tiếng đàn dương cầm trong đại sảnh vẫn còn đang du dương, tiết tấu lãng mạng lướt qua phòng khách, từ khe cửa lọt ra ngoài, vang lên đứt quãng trong vườn hoa nhỏ.

"Tuế Tuế..."

Anh mở miệng.

Hai chữ này lăn một vòng nơi đầu lưỡi của anh, lúc gọi lên dường như trút toàn bộ dũng khí toàn thân.

Thẩm Tri Ý quay đầu lại nhìn anh.

Không biết có phải là ảo giác của anh không, anh cảm thấy lúc này Thẩm Tri Ý có chút khác thường, trông thật sự rất ngoan.

Cô cứ thế nhìn anh, đôi mắt trong veo tràn đầy hình bóng của anh, hai gò má hơi ửng hồng, thấy anh không nói lời nào còn cực kỳ chủ động đưa tay kéo góc áo của anh.

“Sao thế?”

Đầu ngón tay ấm áp lơ đãng lướt qua mu bàn tay anh chẳng khác nào chuồn chuồn lướt nước. Nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy lại giống như ấn xuống công tắc mở, ầm một cái, Tống Thời Việt cảm giác làn da toàn thân trong nháy mắt nóng rực đến lạ, cảm xúc ngập tràn lăn lộn trong lòng anh, đã đến mức độ ngột ngạt không chịu nổi.

Anh nghĩ, chắc anh say thật rồi.

Gió thổi cũng không làm tan được suy nghĩ của anh...

Anh đưa tay đỡ vai thiếu nữ, cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn đến lạ.

“Nếu như... tôi vẫn giống như trước đây, chắc chắn không dám nói như ngày hôm nay.”

“Tôi luôn cho rằng chúng ta vẫn thân quen như vậy, thân quen đến mức thậm chí có thể ngang với người nhà. Cậu xem, từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, chúng ta đến trường, ăn cơm cùng nhau, cho nên tôi đương nhiên cho rằng mặc kệ chúng ta sau này, hiện tại hay là tương lai đều sẽ cùng nhau...”

Anh đặt đầu lên bả vai thiếu nữ, cần cổ thon dài hiện ra ở đáy mắt của cô.

“Người khác đều nói, cậu có thể làm bạn bè với tôi là phúc phận của cậu, nhưng bọn họ không biết, chắc là trước đây tôi cứu vớt cả trái đất cho nên đời này mới gặp được cậu.”

Anh thoáng cười tự giễu.

“Cậu xem, Tuế Tuế rời khỏi tôi thì cậu ấy vẫn là Tuế Tuế. Cậu ấy thích cười, cậu ấy thông minh, cậu ấy hoạt bát. Dù cho thành tích của cậu ấy không tốt cho lắm, dù cho nhìn qua cậu ấy cũng không phải là người ưu tú, nhưng cậu ấy luôn luôn tràn ngập hi vọng và tình cảm mãnh liệt với tương lai. Cậu ấy có bố mẹ yêu cậu ấy, cậu ấy có bạn bè chung chí hướng với mình, mỗi ngày cậu ấy đều có thể cười thật vui vẻ.”

“Nhưng còn tôi...”

“Nếu như tôi không có Tuế Tuế, đừng nói tới việc tôi có thể trở thành nhân vật chính trên bữa tiệc ngày hôm nay, có khi tôi còn không thể sống được đến giờ, có thể vẫn phải vật lộn trong cái khu ổ chuột tối tăm kia. Sau đó tự mình buông xuôi cho bản thân sa đọa, mục nát, đến tận khi chìm vào vũng bùn giống như bọn họ không thể nào tự kiềm chế được.”

Anh đã sống ở nơi đó bao nhiêu năm như vậy, lại còn có thể kiên trì giữ bản thân mình, đó căn bản không phải là phẩm cách cao thượng.

Mà anh biết sau lưng anh có một người đứng đó.

Cho nên anh liều mạng học tập, liều mạng kiếm tiền, anh cố gắng làm cho bản thân mình càng trở nên ưu tú, như vậy mới không để cho ánh mắt phía sau anh thất vọng.

Anh muốn cô nhìn anh, nhìn anh đi ra từ trong vũng bùn, sau đó sạch sẽ đứng trước mặt cô.

Sau đó thì sao?

Sau đó như thế nào anh còn chưa nghĩ tới.

Nhưng bây giờ anh tìm được đáp án rồi.

Thiếu niên vùi đầu vào cổ của cô, trốn tránh ánh mắt của cô. Che giấu đi bản thân mình vô cùng tốt. Những tâm sự đáng ghê tởm, dơ bẩn từng chút một bại lộ trước mắt cô.

Anh không muốn giả bộ, anh muốn ngả bài trước mắt cô, khẩn cầu có được một kết quả lý tưởng.

“Thật ra, nói trắng là ra là tôi không thể nào rời bỏ được cậu, là tôi không thể mất đi cậu.”

“Cho nên...”

Anh dừng một chút, móng tay không khống chế được bấm sâu vào lòng bàn tay, dùng sức đến mức ngón tay cũng trở nên trắng đi.

“Thẩm Tri Ý, bây giờ tôi không còn là cái người nghèo khổ chỉ có thể gọi một phần đồ ăn rẻ tiền nhất, cũng không phải là người nghèo đến mức một bộ đồng phục học sinh cũng không mua nổi.”

“Ngày đó lúc ở trường học, tôi đã muốn nói với cậu. Nhưng khi đó tương lai của tôi có quá nhiều sự không chắc chắn, với hai bàn tay trắng đương nhiên tôi không dám đòi hỏi gì cả. Nhưng bây giờ không giống thế rồi Tuế Tuế, bây giờ tôi có tương lai càng tốt hơn, cậu muốn ăn muốn chơi tôi đều có thể mua cho cậu...”

Anh cười: “Nói như vậy dường như có chút nông cạn nhưng tôi không nghĩ ra cái gì tốt hơn.”

Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, tiếng nhạc trong đại sảnh không biết đã dừng lại từ lúc nào, ánh trăng mờ ảo cũng trốn vào trong tầng mây, tiếng côn trùng kêu trong vườn hoa yên tĩnh đến không còn vang tiếng.

“Thẩm Tri Ý, tôi thích cậu.”

“Tôi không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng tôi cảm giác được sự yêu thích này đã từ rất rất lâu, lâu đến mức tôi đương nhiên cho rằng đời này chúng ta hẳn sẽ ở bên nhau.”

“Tôi cũng không biết ngày hôm nay có phải là một ngày lành tháng tốt không, thậm chí ngay cả một bó hoa tôi cũng không chuẩn bị, nhưng tôi không muốn chờ, coi như hoa nguyệt quý đầy vườn chứng kiến cho tôi.”

“Tuế Tuế, cậu...”

Anh nuốt một ngụm nước miếng.

“Cậu đồng ý...”

“Ợ...”

Một tiếng gì đó vang dội đập vào mặt anh, mùi rượu nồng nặc làm cho Tống Thời Việt hoài nghi mũi của mình xảy ra vấn đề.

“Ợ...”

“Cậu vừa nói cái gì?”

Tống Thời Việt: "..."

Thẩm Tri Ý sờ sờ khuôn mặt nóng lên, đầu óc chậm nửa nhịp còn đang suy nghĩ lời nói của anh.

“Cậu... Cậu thích tôi?”

Tống Thời Việt giữ cằm thiếu nữ, đến gần ngửi một cái.

“Cậu uống rượu à?”

“Không hề... Không hề...” Thẩm Tri Ý nói: “Không uống rượu, chưa đủ... tuổi vị thành niên không được uống rượu.”

“Tôi...” Cô lại gần, túm lấy cổ áo thiếu niên.

"Tống Thời Việt, chúng ta không thể ở bên nhau."

Tống Thời Việt ngẩn người, bây giờ anh đã không quan tâm được cô có uống rượu hay không. Anh nhìn mặt Thẩm Tri Ý, có chút không tin được lẩm bẩm mở miệng.

“Cậu... Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói chúng ta không thể ở bên nhau.”

Vẻ mặt Tống Thời Việt cứng lại, giờ phút này anh giống như bị người ta đột nhiên tạt một chậu nước lạnh, nháy mắt từ đầu đến chân đều lạnh. Theo đó, trái tim cũng đau nhói.

Anh cho rằng cô thích anh, chỉ là thiếu nữ thẹn thùng ngại nói ra thôi.

Thậm chí trước khi thổ lộ anh còn buồn cười ảo tưởng, sau khi thiếu nữ nghe lời thổ lộ của anh, anh nên dùng vẻ mặt gì để đối với cô, làm cho mình nhìn không thất lễ như vậy.

Anh đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng, chỉ duy nhất không nghĩ tới rằng cô sẽ từ chối anh.

Anh ảo tưởng nhiều cảnh tượng như vậy, nghĩ tới nhiều biểu hiện như vậy, nhưng bây giờ không có một vẻ mặt nào có thể che lấp đi sự khó chấp nhận được của anh.

Anh nghĩ, bây giờ nhìn mình chắc chắn cực kỳ thất lễ.

Thẩm Tri Ý buông tay ra, nhìn cổ áo bị mình túm lấy có hơi nhăn, tốt bụng giúp anh vuốt phẳng, nói tiếp.

“Tôi đã nói với mẹ rồi, toán học không được 100 điểm thì tuyệt đối không yêu đương.”

Vẻ mặt Tống Thời Việt trong nháy mắt trở nên ngơ ngác. Giọng nói của thiếu nữ ghé vào tai anh vang lên, mỗi một chữ anh đều có thể hiểu được nhưng toàn bộ cả câu anh lại không hiểu được rốt cuộc là ý gì?

Cái gì mà toán học không được 100 điểm thì không yêu đương?

Tại sao phải nhắc tới được 100 điểm mới có thể yêu đương?

Tống Thời Việt không hiểu, nhưng theo bản năng bắt lấy cọng cỏ cứu mạng mà nắm chặt tay thiếu nữ.

“Cậu vừa nói cái gì? Cái gì gọi là toán học không được 100 điểm thì không yêu đương?”

“Cậu thật khờ.” Thẩm Tri Ý nói: “Chính là toán học không được 100 điểm thì không được yêu, muốn yêu thì đợi đến khi thi được 100 điểm mới được.”

“Cho nên...” Tống Thời Việt nói: “Cậu từ chối tôi không phải vì cậu không thích tôi mà là vì toán học của cậu chưa thi được 100 điểm, đúng không?”

Mặt Thẩm Tri Ý càng ngày càng đỏ, đôi mắt vốn trong veo đã bắt đầu ẩm ướt, trong não là một mớ hỗn độn, suy nghĩ thật lâu rồi mới gật đầu với anh.”

“Đúng... Đúng vậy.”

“Vậy...” Tống Thời Việt hỏi cô: “Vậy Tuế Tuế thích tôi không?”

Thẩm Tri Ý ngừng lại, tai nhỏ dần dần đỏ lên.

Cô chôn đầu trong lồng ngực thiếu niên, giọng nói nũng nịu: “Tống... Tống Thời Việt, tôi làm sao thế này? Tôi thật khó chịu, tôi muốn đi ngủ.”

Thiếu niên tới gần mặt cô ngửi một cái, quả nhiên mùi rượu rất nồng, căn bản không phải nhiễm trên người anh.

“Thẩm Tri Ý, cậu thật sự uống rượu.”

“Tôi không mà!”

“Vậy vừa rồi cậu uống cái gì?”

Mùi nước hoa trên người thiếu niên lẫn với mùi rượu xông vào trong mũi của cô, làm cho Thẩm Tri Ý hỗn loạn, càng lúc càng buồn ngủ.

“Tôi uống một ly nước trái cây, màu đỏ, cực kỳ xinh đẹp, chỉ là hơi cay, tôi uống mấy ngụm rồi không uống nữa.”

Tống Thời Việt: "..."

Tống Thời Việt nhẹ nhàng chọc lên trán thiếu nữ.

"Đó là cocktail, heo."

Trả lời anh chính là tiếng hít thở đều đều của thiếu nữ.

Anh đẩy mặt cô ra khỏi lồng ngực của anh, nhìn gò má ửng hồng của cô, nở nụ cười trầm thấp.

100 điểm thì 100 điểm, anh cũng không thể để cho cô thất hứa được.

Anh cõng cô vào nhà, kết quả vừa mới quay người lại đã đối diện với Tống Lẫm đứng ở cửa.

Trong tay ông cầm điếu thuốc, không có biểu hiện gì trên mặt, nghiêng người dựa vào cạnh cửa, không biết đã đứng bao lâu.

Nhìn thấy anh lại đây, ông dập tắt thuốc trong tay, nghiêng người đi, lặng lẽ nhường đường cho anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.