Chương trước
Chương sau
Di động trên đầu giường rung lên không ngừng, màn hình sáng lên, không ngừng báo có cuộc gọi đến. Nhưng chủ nhân của nó vẫn đang tựa vào đầu giường, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt lạnh tanh không biết đang nghĩ gì.
Không có ai bắt máy, tiếng chuông chói tai kia sau khi vang lên mấy lần cuối cùng cũng ngừng lại. Màn hình di động tối sầm xuống, chỉ có đèn báo trên góc điện thoại thình thoảng lại lóe lên, chiếu vào mắt người ta lại mang đến cảm giác phiền táo không thể nói rõ.
Đột nhiên, màn hình sáng lên, tiếng kêu ngắn báo có tin nhắn. Vệ Quyết Minh quay đầu, nhìn chằm chằm màn hình đang phát sáng một lúc lâu mới vươn tay, cầm nó lên.
Bạch Cập: Tôi thấy chúng ta cần nói chuyện.
Nhìn chằm chằm câu này một lúc lâu, Vệ Quyết Minh nắm tay lại, đánh một chữ trên màn hình.
Vệ Quyết Minh: Được.
Nghĩ một chút, hắn bỏ thêm một câu ở phía sau: Em chọn thời gian đi.
Ấn nút gửi tin nhắn, nhìn vòng tròn nhỏ trên di động sau khi quay một vòng liền nhảy ra thông báo "Gửi đi thành công", Vệ Quyết Minh nhếch khóe miệng, bỏ di động xuống, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trên bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh còn đang đặt đồ rửa mặt của hai người, lần trước lúc Bạch Cập đi không mang theo. Chẳng biết vì quá vội, hay hắn ngay từ đầu đã định rời đi.
Nhưng giờ nghĩ đến chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nói không chừng sau này, Bạch Cập cũng sẽ không trở về nữa. Mà chuyện càng khiến Vệ Quyết Minh thấy buồn cười chính là hắn thế mà chẳng thấy khó chịu gì.
Người từng chiếm cứ toàn bộ ý nghĩ của hắn giờ với hắn lại chẳng khác gì một người qua đường không quan trọng, chẳng ảnh hưởng chút nào đến cảm xúc của hắn. Tình cảm từng nồng kia giờ cứ như là giả, không biết đã tiêu tán lúc nào, chẳng lưu lại dù chỉ chút dấu vết.
Cảm tình của con người thực sự là thứ vô cùng kỳ quái, rõ ràng giây trước còn đang yêu đến chết đi sống lại, thế mà chỉ sau một giây lại có thể trở thành người lạ. Rõ ràng khắc trước còn là kẻ thù ngươi sống ta chết, khắc sau lại chỉ hận không thể độc chiếm mọi thứ của đối phương.
Như hắn với Bạch Cập, như hắn với Vệ Thành Trạch.
- - hắn thích Vệ Thành Trạch.
Vào lúc mọi thứ đang loạn xì ngầu vào với nhau, trong lòng Vệ Quyết Minh chỉ có chuyên này là rõ ràng. Nhưng chuyện hoang đường nhất chính là tận đến khi Vệ Thành Trạch mở miệng, hắn thậm chí còn không hề biết đến chuyện này.
"Anh" Gương mặt mang theo nước mắt của Vệ Thành Trạch lại xuất hiện trước mắt Vệ Quyết Minh, "Đừng thích em -- được không?" Trong giọng nói của hắn chứa đầy yếu ớt và tuyệt vọng; như một người đang rơi xuống vách núi, đang vô vọng nắm lây một sợi dây thừng sắp đứt.
Trái tim bỗng co quắp lại, Vệ Quyết Minh đột ngột cúi đầu, để mặc dòng nước lạnh lẽo chảy từ trên đầu xuống, cảm xúc lạnh lẻo kia làm đầu óc hắn tỉnh táo hơn một chút. Hắn ngẩng đầu, nhìn bộ dạng chật vật của mình trong gương, nhếch miệng lên đầy tự giễu.
Hắn giờ ngay cả tư cách để khóc cũng không có. Mọi chuyện đi đến tình trạng này, phần lớn trách nhiệm vốn đều nằm trên người hắn.
Tùy tay cầm lấy khăn mặt để một bên xoa mặt, Vệ Quyết Minh chọn một bộ quần áo trong tủ ra thay rồi đi khỏi nhà. Tận đến lúc tra chiều khóa vào xe, hắn mới đột ngột nhớ ra mình quên cầm điện thoại.
Cúi đầu nhìn giờ hiện trên xe, Vệ Quyết Minh cuối cùng không lấy điện thoại mà giậm chân ga đi.
Lúc Vệ Quyết Minh đang ra khỏi bãi đỗ xe của công ty, tình cờ lại đụng phải Vệ Thành Trạch đang trên đường đến công ty -- không có tình cờ gì cả, đây chính là chuyện mà hắn tính toán cẩn thận lắm mới có được.
Vệ Quyết Minh không thể nói được mình rốt cuộc muốn làm gì, hắn chỉ là...... Không muốn bỏ qua cơ hội để ở chung với Vệ Thành Trạch. Ngay cả chính hắn cũng thấy mình thật nực cười, rõ ràng trước lúc hiểu được tâm ý của bản thân, hắn có thể nghe theo dục vọng mà làm chuyện sằng bậy với Vệ Thành Trạch. Nhưng sau khi hiểu được, ngược lại hắn lại trở nên dè dặt.
- - Làm như vậy có thấy mất tự nhiên không? Có không phù hợp với tính cách của hắn không? Có...... Làm Vệ Thành Trạch thấy chán ghét không?
Trước khi làm bất cứ chuyện gì, Vệ Quyết Minh lại nhịn không nổi lặp lại những câu hỏi này, cứ như một thằng ngốc ngu ngơ và mối tình đầu cuồng nhiệt. Nhưng đối tượng thầm mến của hắn, ngay cả một ánh mắt bố thí cho hắn cũng thấy ngại.
Người mà hắn thích, khóc xin hắn đừng thích cậu ấy.
Trái tim đột ngột quặn lại, Vệ Quyết Minh phải cắn thật chặt răng mới không rên lên vì cơn đau từ trong ngực mình truyền đến.
"Chào buổi sáng!" Nhét đại chìa khóa vào túi, trên mặt Vệ Quyết Minh lộ ra một nụ cười tươi rói. Như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tự nhiên chào một tiếng. Vệ Thành Trạch sau khi nghe được tiếng gọi liền quay đầu lại nhìn hắn, cúi đầu một cái xem như chào lại.
Cùng Vệ Thành Trạch đi vào thang máy, Vệ Quyết Minh im lặng quan sát Vệ Thành Trạch.
Hắn vẫn mặc bộ tây trang không khác bình thường là bao, cúc áo sơmi vẫn được cài tận cúc trên cùng, phối với cặp kính mắt đang đặt trên mũi cùng biểu tình lãnh đạm kia. Cứ như một mảnh trăng sáng chưa từng dính bụi trần-- nhưng cũng càng làm người ta muốn bóc lớp mặt nạ cấm dục của hắn ra, khiến gương mặt quạnh quẽ kia nhiễm lên sắc thái diễm tình.
Vệ Quyết Minh bỗng nhận ra, có lẽ hắn đã có ý niệm như vậy từ rất lâu rồi -- nếu không ai lại nghĩ đến chuyện ném người lên giường một thẳng đàn ông khác để trả thù em trai cơ chứ?
Chỉ tiếc, đợi đến lúc hắn hiểu được thì cũng đã quá muộn. Quyết định chính hắn chọn giờ khiến tim hắn như đang bị hàng trăm con sâu gặm cắn, đau không chịu nổi.
Có lẽ do đêm qua không ngủ đủ, dưới mặt Vệ Thành Trạch có một vòng đen nhạt. Lúc nhìn kỹ bờ môi kia vẫn còn chút sưng đỏ chưa bớt-- chẳng cần tự hỏi, Vệ Quyết Minh cũng biết thủ phạm là ai.
Ánh mắt không dừng lại mà lướt đến cái nhẫn trên tay Vệ Thành Trạch, tức giận và ghen tị quay cuồng trong lồng ngực. Nóng đến mức hắn hít thở cũng như bị bỏng, đau đớn không chịu nổi.
Có lẽ tầm mắt của Vệ Quyết Minh quá mãnh liệt, Vệ Thành Trạch quay đầu, liếc nhìn hắn. Mặt Vệ Thành Trạch không biểu tình dư thừa nào, đôi mắt cũng vô cùng bình tĩnh, cứ như hai người chưa từng xảy ra chuyện gì cả-- tầm mắt khiến Vệ Quyết Minh cảm thấy lạnh cả người.
Kể từ ngày hắn luống cuống rời khỏi văn phòng Vệ Thành Trạch, Vệ Thành Trạch lúc nào cũng dùng thái độ như vậy để đối diện với hắn.
Không có bi thương, không có oán hận, thậm chí cả chút né tránh lúc đầu cũng biệt tăm. Giống như tất cả tình cảm, đều đã tiêu tán trong giờ phút đó vậy. Chuyện sai lầm ngày đó cứ như một giấc mộng của riêng Vệ Quyết Minh.
Mộng tan, chẳng còn gì cả.
So với khuôn mặt vô cảm hiện tại, Vệ Quyết Minh thà nhìn Vệ Thành Trạch ghét hắn như rắn rết, thậm chí xem hắn như kẻ địch cần loại bỏ cũng được -- ít nhất như vậy, hắn có thể nhận ra Vệ Thành Trạch đang nghĩ gì.
Chứ không như bây giờ, hắn như đang tự bao lấy mình bằng một lớp màng trong suốt, không tìm được chỗ nào để xuống tay.
Nhếch miệng cười với Vệ Thành Trạch, Vệ Quyết Minh đảo mắt, nhìn màn hình thang máy đang thông báo đã đến tầng trệt.
Thang máy đã ngừng lại vài lần, người lục tục vào trong rồi lại ra ngoài. Cuối cùng, chỉ còn lại Vệ Quyết Minh và Vệ Thành Trạch trong thang máy.
Văn phòng của Vệ Quyết Minh ở tầng trệt lúc nãy vừa lướt qua. Hắn vốn không hề muốn ra ngoài, Vệ Thành Trạch cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì, lúc ra khỏi thang máy cũng chẳng thèm nhìn Vệ Quyết Minh lấy một cái.
Có gì phải ngạc nhiên? Dù sao chuyện hắn theo Vệ Thành Trạch lên tầng cao nhất rồi một mình đi xuống đã xảy ra một thời gian rồi. Trừ lúc gặp phải Trương Uyển Bình, bị cô dùng ánh mắt khinh bỉ quét qua người thì cũng chỉ có mấy người nói hắn ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm muốn ôm đùi Vệ Thành Trạch mà thôi.
Chẳng có gì cả.
Trương Uyển Bình thực ra đã từng tìm hắn để nói về chuyện của Vệ Thành Trạch -- chỉ cần nhớ đến những lời Trương Uyển Bình nói khi đó, Vệ Quyết Minh liền không nhịn cười nổi.
- - Bảo hắn buông Vệ Thành Trạch ra? Sao hắn buông được Vệ Thành Trạch bây giờ? Hắn có tư cách gì...... để buông Vệ Thành Trạch ra chứ?
Tới tận giờ hắn vẫn không hiểu, Vệ Thành Trạch rốt cục thấy hắn như thế nào. Cũng không hiểu những lời Vệ Thành Trạch nói hôm đó có ý gì. Giống như có một bức tường trong suốt ngăn giữa hắn và sự thật-- nhưng người biết hết mọi chuyện lại không nói gì với hắn cả.
Vậy nên hắn chỉ có thể đánh đấm lung tung như thằng ngốc vậy, cuối cùng hại mọi người mình đầy thương tích.
Bỗng nhớ tới tin nhắn buổi sáng của Bạch Cập, Vệ Quyết Minh theo bản năng đưa tay vào túi nhưng lại không sờ thấy gì cả. Hắn sững người môt lúc mới nhớ sáng nay mình đã quên điện thoại ở nhà.
Hai ngày nay của hắn thực sự chẳng ra làm sao cả. Phải biết trước kia những chuyện như thế này căn bản chưa từng xảy ra.
...... Cũng đúng, trước đây chuyện liên quan đến Bạch Cập sao hắn có thể quên nổi chứ?Đưa tay đè lên lồng ngực trống rỗng, mặt Vệ Quyết Minh nhăn lại như sắp khóc.
Nếu người hắn thích là Bạch Cập thì có phải tốt hơn không? Nếu người hắn thích là Bạch Cập, không phải Vệ Thành Trạch -- không phải người em trai trên danh nghĩa của hắn thì thì có phải tốt hơn không? Nếu Vệ Thành Trạch không phải em trai hắn thì tốt biết bao.
Lần đầu tiên trong đời, Vệ Quyết Minh thấy oán hận cha mẹ đã nhận nuôi hắn.
Nếu hắn không được nhận nuôi, nếu hai người hắn không phải anh em-- Vệ Thành Trạch sẽ không lấy lý do này để từ chối hắn hết lần này đến lần khác, nhỉ?
Đột nhiên bước hẫng, Vệ Quyết Minh ngã lệch về một bên. May hắn kịp nắm lấy lan can bảo hộ nên không lăn lông lốc xuống cầu thang. Nhưng hình như chính ông trời cũng ngứa mắt hắn, lòng bàn tay hắn bị dằm gỗ của lan can bảo vệ cào ra một vệt rách dài.
Ngẩn người nhìn vết thương trên bàn tay, Vệ Quyết Minh có chút hoảng hốt.
Hắn lúc nãy...... sao có thể nghĩ vậy chứ? Rõ ràng chuyện khúc mắc giữa hắn và Vệ Thành Trạch, từ đầu vốn đâu phải vì mối quan hệ anh em không cùng huyết thống kia? Tại sao hắn vẫn nghĩ thứ duy nhất cản trở bọn họ chỉ là một tiếng anh em?
Cứ như vào một lúc nào đó trong quá khứ, hắn cũng đã nghĩ như vậy.
Dòng máu đỏ sậm rỉ ra từ vết thương, chảy từng giọt theo bàn tay xuống. Một lúc lâu sau, Vệ Quyết Minh mới ngây ngốc cảm nhận được cơn đau trong lòng bàn tay.
Hắn bất giác nhíu mày lại, Vệ Quyết Minh nhìn màu đỏ chói mắt kia. Không biết sao lại có chút váng đầu
Trước mắt như có một lớp màng đỏ đang loang ra, bụng cũng đau như bị đâm, bụng như đang bị một con dao bén nhọn đâm thủng vậy, Vệ Quyết Minh cong người lại, mặt trắng bệch vì đau.
"Anh...... có sao không?" Hình như có ai đó đang nói, nhưng đôi tai đã ù tịt khiến hắn không thể nghe được họ đang nói gì, "Tôi chỉ muốn hỏi anh...... sao vậy......"
"Xin lỗi......"
Tim hình như cũng đang đau quặn lại, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, ngay cả hít thở cũng khiến hắn cảm thấy quá sức -- Vệ Quyết Minh thậm chí cảm thấy mình sắp chết.
Cuộn chặt người lại, môi Vệ Quyết Minh bị cắn trắng bệch, trán cũng đầy mồ hôi lạnh. Nếu giờ có ai đi qua, chắc chắn sẽ bị bộ dạng của hắn dọa cho nhảy dựng, sau đó ngay lập tức gọi cấp cứu.
Không biết qua bao lâu, cơn đau mới dần lưu đi. Vệ Quyết Minh đỡ lan can đứng dậy, chỉ cảm nhận được cơn đau và thoát lực còn sót lại.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, Vệ Quyết Minh cúi đầu, nhận ra miệng viết thương lúc nãy của hắn vì vừa rồi nắm quá chặt mà bị vỡ ra, máu theo miệng vết thương dây đầy bàn tay, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Nhưng cũng may vì chút đau đớn này, mới làm trí não hắn thanh tỉnh hơn một chút.
Nhăn răng chịu đựng, Vệ Quyết Minh nhìn tầng trệt trước mặt, quay bước đi tới thang máy.
Lúc hắn bước vào văn phòng, trợ lý tiểu Lí đã đợi ở đó một lúc lâu, lúc nhìn thấy hắn trên mặt vẫn còn có chút bất mãn.
Cũng đúng, hắn khó lắm mới có một lần đi làm đúng giờ, kết quả hôm nay lại về như cũ, dù ai thì cũng mất hứng thôi.
Hình như bốn ngày sau khi Vệ Thành Trạch khóc trước mặt hắn, không thì là ngày thứ năm, bắt đầu có người đưa chuyện nội bộ trong công ty cho hắn xử lý, nghe nói là ý của Vệ Thành Trạch -- chẳng lẽ là phần thưởng cho việc hắn thành thật đi làm?
Như trào phúng mà nghĩ, Vệ Quyết Minh chẳng biết nên cảm thán Vệ Thành Trạch công chính nghiêm minh hay nên thấy khó chịu vì mình không được đối xử đặc thù.
"Ngại quá " Ngừng những ý nghĩ lung tung lại, Vệ Quyết Minh cười cười đi vào, phẩy phẩy tay về phía Tiểu Lý, "Gặp chút việc làm muộn mất."
Rốt cục hắn mới vừa động ty, Tiểu Lý ngay lập tức nhìn thấy bàn tay đầy máu của hắn, nhất thời liền hoảng sợ: "Quản lý Vệ, anh không sao chứ?"
"À, cái này hả, vừa nãy không cẩn thận cọ ra đấy, không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, chỉ là hơi đau thôi " Nói tới đây, Vệ Quyết Minh nhịn không được nhăn mặt "Cậu có thuốc tiêu độc hay bông băng gì không? Cho tôi mượn một chút."
"Anh đợi chút! Tôi hôm trước thấy Mỹ Vân có cồn tẩy trang, tôi đi hỏi cổ!" Nghe thấy Vệ Quyết Minh nói như vậy, Tiểu Lý sau khi nói xong liền vội vã chạy đi, cứ như sợ mình chậm một chút, Vệ Quyết Minh sẽ xảy ra chuyện gì vậy.
Nhìn bộ dạng vội vàng của Tiểu Lý, Vệ Quyết Minh híp mắt lại.
Đó, thu mua lòng người, chỉ là chuyện đơn giản như vậy thôi.
Vốn hắn chính là cấp trên của Tiểu Lý, dù hắn thực sự không đúng thì Tiểu Lý cũng sẽ không nói gì. Nhưng trong lòng cậu ta nghĩ thế nào thì cũng chẳng thể biết được. Nếu hắn cứ trực tiếp mở miệng giải thích thì ngược lại sẽ thành lấy cớ, nhưng nếu cứ lơ đãng lộ miệng vết thương ra thì lại khiến người ta thấy đồng tình.
Con người ta lúc nào cũng tin vào phán đoán của bản thân mình, hơn là những gì thốt ra từ miệng người khác.
Vệ Quyết Minh cũng không ngoại lệ.
Vậy nên trước đó hắn mới không để tâm đến lời của Trầm Phi Dương mà kiên trì muốn gặp Chu Hải Tô, khiến cho hiện tại hối hận không ngừng.
Tiểu Lý nhanh chóng quay lại, cầm trong tay cồn và băng gạc không biết lấy được ở đâu, thành thạo băng lại miệng vết thương cho Vệ Quyết Minh.
"Tôi có một thằng em, trước kia đi làm đầu gấu, cả ngày chỉ biết ra ngoài đánh nhau, lúc nào về cũng cả người xước xác." Như nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Vệ Minh Quyết, Tiểu Lý mở miệng giải thích, "Bố mẹ tôi giận lắm nên cũng không mang nó đến bệnh viện, có lúc tức quá còn lấy chổi đập cho nó vài cái, nên cuối cùng thì người xử lý vết thương cho nó cũng chỉ có tôi." Nói đến đây, Tiểu Lý liền cười một tiếng.
"Có một lần, cũng không biết có chuyện gì, bọn chúng dùng dao nhíp, lúc nó trở về trên người đầy máu là máu, dọa tôi sợ chết khiếp, nhưng xui khiến thế nào hôm đó bố mẹ tôi lại không ở nhà. " Nói tới đây, trên mặt Tiểu Lý lộ rõ sự sợ hãi, "Tôi khi đó thậm chí đã chuẩn bị tinh thần để gọi cho nhà tang lễ, rốt cục nhận ra chỗ máu này đều là do ngã trên mặt đất trầy da mà ra cả, vết thương bị dao nhíp cắt qua cũng chỉ là một vết nho nhỏ thôi." Nói xong, Tiểu Lý vươn tay, dùng tay làm động tác "nho nhỏ".
Nhìn ý cười không thể che dấu trong mắt tiểu Lý khi nói đến em trai của mình, Vệ Quyết Minh giật mình. Nhịn không được mở miệng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Tiểu Lí cười, "Nó cuối cùng chả có chuyện gì cảa, còn ôm tôi khóc nửa ngày, nói cái gì mà cứ nghĩ mình chết đến nơi rồi, cảm thấy không gặp được tôi nữa" Tiểu Lý ngừng lại một chút mới tiếp tục nói, "Giờ nó còn đang làm ở bệnh viện số 2 đó!" Sau khi nói xong, Tiểu Lý không nhìn được cảm thán: "Đúng thật, con người ấy mà, không xảy ra chuyện thì chẳng bao giờ thay đổi nổi!"
Nếu không xảy ra chuyện thì chẳng bao giờ thay đổi nổi sao......? Vệ Minh Quyết có chút sững sờ.
Dù chuyện hắn gặp phải không hề giống Tiểu Lý nhưng hắn lại không kiềm được nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước kia.
Lúc trước khi Vệ Thành Trạch bỗng nhiên cư xử khác với hắn, hắn dù thấy khó chịu buồn bực nhưng lạ không hề muốn tìm hiểu nguyên nhân phía sau chuyện đó. Chỉ tự đắm chìm trong tâm trí của bản thân, sau đó đẩy đối phương ra thật xa.
- - nói đến cùng, hắn căn bản đâu làm được chuyện mà một người anh nên làm? Ngược lại chính đứa trẻ kia đã dùng đặc biệt của riêng cậu để bao lấy trái tim hắn, kéo hắn dừng chân lại trước bờ vực.
Nhưng, hai người họ đều không biệt sự cứu chuộc kia lại là nơi bắt đầu của một bờ vực khác.Ngơ ngác nhìn băng gạc cuốn trên tay, Vệ Quyết Minh có chút bàng hoàng.
Tận đến khi Tiểu Lý gọi vài tiếng, hắn mới hồi thần lại: "Cái gì?"
"Tôi nói, quản lý nếu thật sự không khỏe thì tốt nhất giờ nên về nghỉ thôi!" Tuy vết thương trên tay Vệ Quyết Minh nhìn cũng không có gì nghiêm trọng nhưng bộ dạng của hắn thực sự không bình thường chút nào -- dù là theo bọn họ, Vệ Quyết Minh có thể đến công ty đúng giờ và ngoan ngoãn ngồi trong văn phòng một ngày, cũng đã là một chuyện chẳng bình thương chút nào.
Nhưng chuyện có hai người thì vẫn hơn một người mà.
Hơn nữa lúc thật sự làm việc với nhau, Vệ Quyết Minh kỳ thật cũng không đáng ghét như những gì người ta nói.
Nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Vệ Quyết Minh, Tiểu Lý không khỏi có chút lo lắng.
"À, không có việc gì không có việc gì, " thấy Tiểu Lý nói vậy, Vệ Quyết Minh cười cười lắc đầu, "Cậu chờ ở đây từ sáng sớm thế này, chắc phải có chuyện gì tìm tôi nhỉ?" Hắn nói xong, liền cho Tiểu Lý một nụ cười tươi rói "Dù thế nào tôi cũng cầm tiền lương của người ta, không làm gì thì cũng không phải nhỉ?"
Tiểu Lý:......
Đối với người ngày nào cũng nhìn thấy cấp trên trốn việc, lời vừa nói kia thực sự hơi khó tiếp thu nhá.
Nhưng xem ra Vệ Quyết Minh không có ý về nhà, cậu cũng không khuyên nữa mà bắt đầu nói chuyện chính sự: "Tháng trước bên tài vụ....."
Cũng không biết có phải do Vệ Quyết Minh nghĩ nhiều không, việc được đưa cho hắn càng ngày càng nhiều, cứ như Vệ Thành Trạch đang chậm rãi chuyển quyền lực về cho hắn vậy.
Nhíu chặt mày lại, Vệ Quyết Minh như nghĩ tới chuyện gì liền lắc mạnh đầu liên tục -- lúc trước Vệ Thành Trạch phí bao công sức dành lại công ty từ tay hắn như vậy, giờ sao có thể khinh địch giao ra như thế chứ?
Huống chi, hành động như đang xử lý hậu sự này dù nghĩ thế nào, cũng không thể xuất hiện trên người Vệ Thành Trạch được.
Đợi đến khi Vệ Quyết Minh xử lý xong hết công việc thì cũng đã quá giờ cơm. Xoa cái bụng đang réo không ngừng, Vệ Quyết Minh thở dài một tiếng. Cường độ công tác cao như vậy khiến Vệ Quyết Minh không nhịn được nghĩ, Vệ Thành Trạch đang muốn đổi cách để hành chết hắn.
...... Không, nói cho cùng, nếu Vệ Thành Trạch thật sự nghĩ như vậy, hắn lại nên cảm thấy vui vui.
Cười một tiếng chua chát, Vệ Quyết Minh đứng lên duỗi lưng một cái, đang định xuống lầu mua chút gì đó ăn, điện thoại văn phòng đột nhiên kêu lên. Vệ Quyết Minh đứng lại một chút, mới đưa tay nhận điện thoại.
"Xin chào, Quản lý Vệ!" Giọng nói làm Vệ Quyết Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi truyền từ ống nghe tới "Có thời gian ăn với nhau một bữa cơm không?"
Nhìn lướt qua thời gian trên điện thoại, Vệ Quyết Minh nhịn không được cười lạnh trong lòng một tiếng. Chu Hải Tô chọn thời gian vừa lúc ăn chiều của người bình thường. Cũng chẳng biết đây là do khôn vặt hay có ý riêng gì.
Đồng ý lời mời của Chu Hải Tô, Vệ Quyết Minh nhếch miệng, trong mắt mang theo chút thâm ý: "Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với Chu tổng."
Treo điện thoại, Vệ Quyết Minh tìm Tiểu Lý báo một tiếng rồi liền rời khỏi tòa nhà. Đến khách sạn mà Chu Hải Tô nhắc đến.
Vẫn là phòng ăn riêng lúc trước, chỉ là lần này trên bàn ăn chỉ có Chu Hải Tô và Vệ Quyết Minh.
Đồ ăn không nhiều nhưng đều vô cùng tinh xảo. Vệ Quyết Minh cũng không khách khí, trực tiếp động đũa bắt đầu ăn -- hắn vốn đang đói, không ăn bỏ đó cũng phí của. Thế này còn chưa là gì, hắn ngẩng đầu lên vô cùng không biết xấu hổ mà nói: "Làm Chu tổng phải mời khách, thật đúng là ngại quá!"
"Tôi nhớ rõ mình đã cảnh cáo cậu đừng nghĩ đến chuyện làm bẩn đồ của tôi rồi đúng chứ?" Nhìn bộ dạng vừa vô lại vừa tự nhiên của Vệ Quyết Minh, Chu Hải Tô cũng chẳng thèm để ý mở miệng nói.
"Tôi thế mà không biết " ngừng tay lại, Vệ Quyết Minh ngẩng đầu nhìn Chu Hải Tô, cười như không cười "Em trai tôi khi nào đã thành đồ của Chu tổng rồi?"
Nghe lời Vệ Quyết Minh nói, Chu Hải Tô nhất thời không nhịn nổi mà bật cười: "Hóa ra cậu còn nhớ rõ em ấy là em trai của cậu à?"
"Tôi thế mà không biết hóa ra trên đời này còn có một thằng anh trai ném em trai mình lên giường người ta." Nhìn sắc mặt đột ngột trở nên khó nhìn của Vệ Quyết Minh, nụ cười của Chu Hải Tô càng rộng thêm "Lại còn loại anh trai...... Coi em trai mình như phụ nữ mà làm nhục nữa?"
"À, không đúng, " Giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, Chu Hải Tô đột nhiên lắc đầu, "Hai loại người này thế nào thì cũng sẽ có. " Nói tới đây, y cố ý dừng lại một chút. "Chẳng qua, người làm được cả hai chuyện này thế mà thực sự chẳng có bao nhiêu."
Bàn tay cầm đũa nắm chặt lại, Vệ Quyết Minh rốt cục không chịu nổi, cười lạnh mở miệng: "Không ngờ mày có thể nói như mày vô tội thế này!" Hắn nhìn Chu Hải Tô, trào phúng như muốn tràn khỏi mắt hắn. "Mày nghĩ nếu tao nói chuyện mày ở phía sau giúp tao, hãm hại công ty của Vệ Thành Trạch cho em ấy biết" Miệng hắn giương cao lên, hiện ra khoái ý ác liệt, "-- Hắn sẽ nghĩ thế nào đây?"
Chủ ý hiện tại của Chu Hải Tô là dùng thủ đoạn cứng rắn để khiến Vệ Thành Trạch quen với sự tồn tại của y, sau đó tiếp tục dùng thời gian làm dịu mối quan hệ giữa hai người-- nhưng điều kiện tiên quyết ở đây là Chu Hải Tô không làm chuyện tính kế sau lưng Vệ Thành Trạch.
Vệ Quyết Minh hiểu tính Vệ Thành Trạch. Nếu như hắn biết Chu Hải Tô làm chuyện đó, Chu Hải Tô sẽ chẳng còn chút cơ hội nào cả.
Nhưng nghe được Vệ Quyết Minh nói gì, mặt Chu Hải Tô lại không xuất hiện vẻ kinh hoảng mà Vệ Minh Quyết nghĩ. Y nhìn Vệ Quyết Minh, cười nửa miệng nói một cách chắc chắn: "Cậu sẽ nói à?"Có lẽ vì bộ dạng của Chu Hải Tô quá bình tĩnh, Vệ Quyết Minh nhất thời có chút sửng sốt, nhăn chặt mày lại: "Có ý gì?"
"Cậu sẽ nói chuyện hợp tác giữa hai ta với hắn sao?" Nói rõ ràng lời mình vừa nói một lần nữa, Chu Hải Tô nhìn đôi mày nhướng cao của Vệ Minh Quyết, trước khi hắn nói bất cứ chuyện gì mà bồi thêm "Tiếp tục tổn thương hắn thêm một lần nữa?"
"Cái......" Vệ Quyết Minh ngẩn ra, bỗng như hiểu được gì, lời định nói liền kẹt chặt trong họng, không thốt nổi lấy một từ.
- - chuyện hợp tác giữa hắn và Chu Hải Tô, tất nhiên không phải chuyện của một mình Chu Hải Tô.
Dù Vệ Thành Trạch biết hắn không thể dễ dàng để yên chuyện lúc trước thế này, nhưng dù trong lòng có đoán ra, thì cũng khác hoàn toàn với chuyện được người ta vạch trần rõ ràng. Huống chi...... Hắn thật sự nhẫn tâm đến vậy sao? Phá hủy kết cục có thể là cái kết hạnh phúc duy nhất mà Vệ Thành Trạch có thể có?
Vệ Quyết Minh nhìn Chu Hải Tô, thần sắc có chút đờ đẫn.
Hắn có thể nhìn được Chu Hải Tô thật sự nghiêm túc với Vệ Thành Trạch, y chẳng hề giấu diếm chuyện cùng một chỗ với Vệ Thành Trạch.
Hắn bỗng cảm thấy có chút nực cười, trước đây thế mà hắn nghĩ y sẽ coi Vệ Thành Trạch thành đồ chơi mà đùa bỡn mới tặng Vệ Thành Trạch qua cho y.
"Ngươi......" Vệ Quyết Minh nhìn Chu Hải Tô, ánh mắt phức tạp. Hắn thực tự nên buông tay, giao Vệ Thành Trạch cho người trước mặt sao?
Dù giờ hắn có không nguyện ý nhưng thể nào rồi cũng sẽ có một ngày Vệ Thành Trạch tiếp nhận Chu Hải Tô, sáng sớm ngày nào cũng sẽ tặng y một nụ hôn chào ngày mới, sau đó nắm tay y, làm bạn đến già.
Hình ảnh đó hạnh phúc đến vậy nhưng chỉ cần Vệ Quyết Minh nghĩ đến chỉ cần một chút lại khiến hắn đau đến không thở nổi.
"Các người không có khả năng đâu" Vệ Quyết Minh như đang thuyết phục Chu Hải Tô, hoặc đang thuyết phục chính hắn, nhưng lời nói vô lực kia lại chẳng thể khiến người ta tin phục, "Hắn không thích đàn ông......"
Tựa như nhìn thấy Vệ Quyết Minh đang giao động, Chu Hải Tô cúi đầu cười một tiếng: "Hắn sẽ thích."
"Không phải thích đàn ông, mà là thích tôi."
Nói xong chuyện mà mình muốn nói, Chu Hải Tô đứng dậy: "Quản lý Vệ cứ ăn từ từ, tôi có chút việc, đi trước." Nói tới đây, y dừng lại một chút, giống như nghĩ tới chuyện gì lại nói thêm một câu "Chỉ cần tôi có được thứ mình muốn, mời cậu ăn bao nhiêu bữa cơm cũng không phải vấn đề."
Nhìn cánh cửa Chu Hải Tô thuận tay đóng lại, Vệ Quyết Minh nắm chặt bàn tay lại. Miệng vết thương vốn còn chưa khép miệng trên lòng bàn tay hắn giờ lại nứt ra, máu nhiễm đầy băng gạc.
Hắn thu mắt lại, nhìn về phía bàn ăn Chu Hải Tô không thèm động đũa lấy một lần, chỉ cảm thấy buồn bực cực độ.
Nhìn chằm chằm bàn đồ ăn kia một lúc, Vệ Quyết Minh cũng chẳng còn hứng ăn nữa, nèm đũa đó liền đứng dậy rời đi.
Cắm chìa khóa lên xe, Vệ Quyết Minh ngơ ngẩn ngồi một lúc liền quay đầu xe, chạy về phía ngược hướng công ty.
Dù sao công ty kia có hắn hay không có hắn thì đâu có gì khác nhau?
Nói không chừng lúc hắn không có ở đó, Vệ Thành Trạch có thể vui vẻ hơn một chút.
Mà Vệ Thành Trạch mà Vệ Quyết Minh nghĩ vẫn đang ngồi lỳ ở văn phòng vùi đầu trong công việc, lúc này đang ngồi trong một quán cà phê, cau mày nhìn người đối diện.
Cúi đầu nhìn người trước khi mình đến đã gọi cho mình cà phê hợp khẩu vị mình nhất, Vệ Thành Trạch không khỏi có chút nghi hoặc.
Cười nói cảm ơn vơi phục vụ bàn, Vệ Thành Trạch quay đầu lại nhìn người trước mặt: "Anh rốt cục có chuyện gì cần nói vậy, luật sư Trầm?"
Đời này Vệ Thành Trạch cũng chẳng tiếp xúc với Trầm Phi Dương bao nhiêu. Nếu tính cho cẩn thận thì đây cũng chỉ là lần thứ hai hai người ngồi đối mặt nhau nói chuyện như thế này.
Lần nói chuyện trước của hai người thực sự quá thuận lợi --thuận lợi đến mức ngoài dự đoán của Vệ Thành Trạch. Đối phương thậm chí còn chẳng nghi ngờ gì đã nhận ủy thác của hắn. Làm Vệ Thành Trạch không khỏi có chút ngạc nhiên. Mà cũng chính vì vậy, hắn không thể đoán dược Trầm Phi Dương đang nghĩ gì.
"Tòa nhà ở Tây thị sắp bán đấu giá rồi. Chuyện này, cậu hẳn đã biết rồi chứ?" Trầm Phi Dương dùng tay vuốt viền chén cà phê, mở miệng hỏi.
Nghe được câu hỏi của đối phương, Vệ Thành Trạch nhất thời có chút sửng sốt nhưng cũng chẳng thấy có bào nhiêu kinh ngạc. Tuy chuyện này chưa được thông bào chính thực nhưng người nào có chút thủ đoạn giờ hẳn đều đã nghe được chút tiếng gió. Chỉ là hắn không biết Trầm Phi Dương tìm hắn rốt cục có mục đích gì.
"Đừng tranh giành nơi đó." Nhìn nghi hoặc trong mắt Vệ Thành Trạch, Trầm Phi Dương im lặng một lúc mới nói tiếp.
Vệ Thành Trạch nghe vậy vô thức nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn Trầm Phi Dương cũng có vài phần nghiên cứu.
Trầm Phi Dương là một luật sư, hiểu biết của hắn với thương trường cũng không được bao nhiêu. Vào lúc này, người này nói với hắn như vậy, hắn thực sự không nhịn được mà nghĩ, người muốn nói chuyện này cho hắn kỳ thực không phải là Trầm Phi Dương, mà là một người không muốn nói chuyện với hắn. Như là Vệ Quyết Minh.
Nhưng câu sau đó của đối phương lại làm hắn không kiềm được mà lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn.
"Vệ Quyết Minh dưới sự trợ giúp của Chu Hải Tô đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng rồi." Trầm Phi Dương nhìn được mờ mịt trong mắt Vệ Thành Trạch, có chút không đành lòng mà rời mắt, cố giữ giọng nói của mình thật điềm tĩnh "Cậu không đấu lại được họ đâu."
Vốn kế hoạch của Vệ Quyết Minh chính là dựa vào chuyện này, hung hăng đạp Vệ Thành Trạch một cái.
Vệ Thành Trạch như đã mất luôn năng lực tự hỏi, hắn ngơ ngẩn nhìn Trầm Phi Dương một lúc lâu. Một lúc sau hắn mới hồi thần lại, sắc mặt còn nhợt hơn lúc trước vài phần. Hắn mím môi, giọng nói có chút khàn khàn: "Tại sao anh lại nói cho tôi biết?"
Dù Trầm Phi Dương không phơi bày toàn bộ kế hoạch của Vệ Quyết Minh, Vệ Thành Trạch cũng có thể đoán được suy nghĩ của Vệ Quyết Minh. Đơn giản là mình ở giữa thu lợi, mà Vệ Thành Trạch sẽ gặp tổn thất rất lớn, Vệ Thành Trạch sẽ mất đi sự hỗ trợ của những người vốn đang đứng về phía hắn.
Mà Trầm Phi Dương vốn đứng về phía Vệ Quyết Minh, dù Vệ Thành Trạch nghĩ đến mức nào cũng không hiểu được tại sao hắn lại phá hỏng kế hoạch của Vệ Quyết Minh.
Suy nghĩ của tác giả: Trầm mê game âm dương sư không thể tự kềm chế, cày cả ngày cuối cùng cũng thức tỉnh được Đăng tỷ rồi.
Nhân tiện, Các thiên thần nhỏ được nghỉ bao nhiêu ngày nè? Tui sẽ dựa theo ngày nghỉ ít nhất để thêm chương nha ( không cần nghi ngờ hai mắt mình, các bạn không nhìn lầm đâu)
Cuối cùng, lập một flag, nếu cho... tui thêm một SSR nữa thì tui sẽ kiếm hơn 9000 mỗi tháng! ← sau khi lập xong liền méo muốn sum bùa nữa, đột nhiên cảm thấy mình đã đạt được mục tiêu theo một khía cạnh khác _(:зゝ∠)_
Cám ơn linche, lang quỷ quỷ, hân viêm tâm ngữ, thét chói tai hãm bính đích lôi, sao sao đát ~
Ly: Là tác giả nói chứ k phải tui nói đâu:)))))))))))))
T chẳng biết sao giờ mới quay lại các cô ạ. Giờ chẳng giám hứa chăm chỉ cày cuốc nữa, cố gắng xong thế giới này rồi tính sao thì tính TT.TT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.