Câu chuyện theo như lời trụ trì kia thực sự quá mức dài dòng, cứ thế mà đến lúc Huyền Dạ ra khỏi miếu thì cũng chỉ thấy được một trời đầy ánh sao. Cục lông nho nhỏ ghé vào trên vai y, con ngươi nửa mở, không biết đang nghĩ gì. Một giọt nước mưa dừng nơi chóp mũi, có chút lạnh. Vệ Thành Trạch ngẩng đầu, nhìn không chung không có bao nhiêu mây đen, có chút nghi hoặc mà rung tai. Huyền Dạ trầm mặc, quanh thân so với bình thường thì lại thêm một tia áp lực. Y không thể bình phán những chuyện mà người trấn trên đã làm, cũng không thể khiển trách vị pháp sự làm hết bản chức kia, y thậm chí cũng không biết mình vì sao lại sinh ra cảm xúc buồn bực như vậy, mà nếu thực sự y phải trải qua chuyện như Đường Niệm —— Bước chân của Huyền Dạ khựng lại một chút, nhìn thiếu niên từ hư không xuất hiện trong lồng ngực mình, sắc mặt"Xoát" một cái liền đen xuống. Nhưng tiểu yêu quái đã hóa thành hình người lại hoàn toàn không hề chú ý tới thần sắc của Huyền Dạ, vô cùng thân thiết mà cọ cọ gáy cổ của y. Hắn ngẩng đầu, trong đôi mắt trong suốt là màn đêm đầy sao. "Dạ. " Đôi môi hồng nhuận của hắn hơi cong lên, trong ngữ điệu mang theo chút trung mang theo một chút vui vẻ. "Cái người Đường Niệm kia, không vứt bỏ thê tử của hắn." "—— dù là sau khi biết nàng là yêu quái." Nghe được lời của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ không tự chủ được mà có chút sửng sốt. Rốt cuộc cũng đã sống nơi trần thế một thời gian dài như vậy, tuy Vệ Thành Trạch không quá hiểu biết sâu về rất nhiều việc nhưng hắn cũng đã đủ hiểu rõ thái độ đối đãi của thế nhân với yêu quái. "Ngươi......" Đối mặt với Vệ Thành Trạch một lúc lâu, Huyền Dạ nhíu mày, "Đừng tùy tiện biến hóa bên ngoài." Cũng may hiện tại là ban đêm, trên đường cũng không có bao nhiêu người đi đường, chỗ của hai người lại tương đối lệch, mọt màn vừa rồi vẫn chưa bị người khác nhìn thấy. Vệ Thành Trạch:...... Vào lúc như thế này, chẳng lẽ không phải là nên thuận theo lời hắn nói sao? Chẳng lẽ không nên cảm động các kiểu gì đó sao! "Mặc y phục vào." Không để ý đến biểu tình mang theo chút bất mãn của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ mở miệng nói. "...... Nga." Không tình nguyện mà lên tiếng, Vệ Thành Trạch buông bàn tay đang quấn quít lấy cổ Huyền Dạ ra, ngoan ngoãn mà đứng để y mặc y phục cho mình. Đầu ngón tay có chút lành lạnh xẹt qua da thịt nhẵn nhụi trắng nõn của Vệ Thành Trạch, con ngươi của Huyền Dạ thoáng trầm xuống. Chú ý tới biến hóa trong ánh mắt của Huyền Dạ, thân mình Vệ Thành Trạch nhất thời liền cứng đờ, bật người đoạt lấy y phục trong tay y lui về phía sau vài bước: "Không phải nói tiếp theo là muốn đi tìm Đường Niệm sao?!" Tuy đã biết được chỗ của Đường Niệm nhưng nếu hau người lại tiếp tục trì hoãn như thế, nói không chừng đối phương sẽ rời đi thì sao? Nhìn Vệ Thành Trạch dùng động tác cứng ngắc mà mặc y phục vào, Huyền Dạ thực tiếc nuối mà thở dài: "Đi thôi." Vệ Thành Trạch: QAQ Chung quy cứ thấy từ sau cái chuyện kia, người này cứ như được mở ra một cái chốt kỳ quái gì đó vậy, lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái nào đó. Bất quá...... Ân, không thấy ghét là được. Chạy chậm vài bước đuổi kịp bước đi của Huyền Dạ đích nện bước, Vệ Thành Trạch quay đầu nhìn người rõ ràng cao lớn hơn mình rất nhiều bên cạnh, cong hai mắt, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng. Sóng bước cùng Huyền Dạ trong chốc lát, Vệ Thành Trạch nhịn không được cọ cọ rồi lại cọ cọ lên người y, thẳng đến lúc thân mình hai người đều đã sắp dán lại với nhau thì hắn mới vươn tay, nhẹ nhàng mà cầm lấy bàn tay Huyền Dạ, mười ngón đan xen. "Huyền Dạ." Hắn không nhìn người bên cạnh, hai mắt chuyên chú mà nhìn về phía trước, "Ta sẽ không chết." Thanh âm của hắn rất nhẹ, lại vô cùng kiên định, "Tuyệt đối không." Sau một lúc lâu, Huyền Dạ mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Ân." Gió thổi qua, âm cuối kia liền tiêu tán, chỉ có những con côn trung trong bụi cỏ kia còn đang phát ra từng đợt từng đợt tiếng kêu. Nơi lúc trước trụ trì nói cho Huyền Dạ là một ngọn núi hoang cách đó không xa, từ sau khi có người vào núi suýt nữa chết trong miệng hổ, càng ngày càng ít người leo lên đó. Nơi đỉnh núi có một ngôi mộ, trên tấm bia đá lập trước mộ phần không có bất kỳ một chữ viết nào. Dưới ánh trăng trắng bệch lại lộ ra vài phần thê lương. Nam tử mặc bố sam màu lam ngồi dựa vào tàng cây trước mộ phần, một tay hắn cầm một cái chén đầy rượu, vô cùng thích ý mà nhấm nháp. Nhận thấy có động tĩnh từ phía sau truyền đến, hành động của hắn khựng lại một chút, giống như cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn: "Các ngươi đã đến đây." Hắn buông chén rượu trong tay xoay người lại, ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang nắm của hai người một chút, sau đó lại giống như không nhìn thấy gì cả mà thi lễ với hai người: "Tại hạ Đường Niệm chờ đợi đã lâu." Bộ dáng nho nhã lễ độ kia giống như một thư sinh có gia thế tốt đẹp, người ta hoàn toàn không thể nào liên hệ hắn với một tên hung thủ giết người mổ xác. Hơi nghiêng đầu, mái tóc mềm mại buông bên tai, thanh âm của hắn cũng giống như con người hắn, mang theo cảm giác yên tĩnh đến khó hiểu. "Có muốn cùng nhau uống một chén không?" "Người xuất gia không được uống rượu." Thanh âm của Huyền Dạ cũng không bao nhiêu phập phồng, làm người ta không thể nhìn ra được y đang nghĩ gì. "Phải không?" Đường Niệm cười cười, cũng không quá để ý đến chuyện này. "Vậy thực đúng là đáng tiếc." "Như vậy thì, bỏ qua mấy bước có chút vô dụng này, ta liền đi thẳng vào vấn đề, vị đại sư này......" Hắn nhìn Huyền Dạ, tươi cười trên mặt vẫn vô cùng nhã nhặn cùng khôn khéo như trước, "Là tới giết ta, đúng không?" Ngữ khí của Đường niệm hết sức mềm nhẹ, giống như chuyện hắn đang đàm luận không phải chuyện đại sự sống còn mà là một giấc mộng đẹp làm cho hắn mong đợi. Huyền Dạ thấy thế không khỏi mà nhíu mày, cảm thấy có chút kinh nghi. Y có thể nhìn ra được, thực lực của Đường Niệm không bằng y —— đây cũng chẳng phải là chuyện gì kỳ quái, nếu Đường Niệm thực sự có năng lực chống lại y, lúc trước sau khi dùng dược vật làm Vệ Thành Trạch và Trương Đằng mất đi thần trí thì hẳn sẽ không chọn đào tẩu. Hơn nữa, nếu y thực sự không nhìn lầm, trên người Đường Niệm còn có thương thế chưa lành hẳn. "Trên đường thoát ra khỏi thôn kia, ta gặp phải gã pháp sư năm đó —— ta nhớ hình như họ Từ?" Lời tiếp sau của Đường Niệm đã nghiệm chứng cho cái nhìn của Huyền Dạ, hắn thở dài, tựa hồ như có chút tiếc nuối, "Đáng tiếc chính là ta còn chưa thể giết hắn, ngược lại lại làm chính bản thân mình bị thương rất nặng." Thật vất vả mới trốn thoát được, lại chỉ có thể đi tới nơi làm hắn buồn nôn này để tránh né. Vào ngày đầu tiên Huyền Dạ và Vệ Thành Trạch đi vào trấn trên, Đường Niệm liền đã chú ý tới bọn họ. Nguyên bản hắn cũng định thừa dịp đối phương chưa phát hiện ra mình mà rời đi trước. Nhưng sau khi nhận ra quan hệ giữa Vệ Thành Trạch và Huyền Dạ, hắn liền sửa lại chủ ý. Vốn là pháp sư nên lấy trừ yêu làm bản chức lại yêu phải yêu quái, chẳng lẽ không phải là một chuyện rất thú vị sao? "Nhìn vào chuyện đều là người yêu phải yêu quái, có thể thả ta một con ngựa được hay không?" Không đợi Huyền Dạ trả lời, Đường Niệm liền giành trước mà tự mình lắc đầu, "Cho dù ta có nói như vậy cũng không thể nào nhận được đồng tình đâu đúng không......" Hắn nhìn Huyền Dạ, tươi cười ôn hòa, "nên ——" "Sau khi ta chết, có thể mai tác ta và Tiểu Ngư chung một chỗ có được không?" Gió thổi qua cuốn lá khô trên đầu vai Đường Niệm đi, lảo đảo mà bay ra xa. "Thân thể của ngươi, " cau mày mà nhìn chằm chằm Đường Niệm một lúc lâu, Huyền Dạ bỗng nhiên mở miệng, nhưng không phải là trả lời câu hỏi của hắn. "Chống cũng chẳng được bao nhiêu nữa đúng không?" Đường Niệm từ đầu, dù sao cũng chỉ là một người bình thường, sau khi ăn yêu đan không nổ tan xác mà chết ngay tại trận cũng đã được cho là kỳ tích, càng đừng nói đến chuyện hắn sau này còn dùng những thủ đoạn có thể nói là tàn nhẫn, tàn sát mạng người để thu thập oán khí. Tuy bề ngoài của hắn thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, nhưng bên trong thực tế sớm đã hỏng bét. Cho dù Huyền Dạ không động thủ, sau trận này, chính hắn cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Thứ gọi là tự diệt vong, bất quá cũng chỉ như thế mà thôi. "Quả nhiên là không thể giấu được a."Bộ dáng Đường Niệm thực ra cũng chẳng để ý gì đến chuyện này, hắn cười cười, ngữ khí nhẹ nhàng gióng như đang nói chuyện với đồng bạn, "Cho nên ta mới không lãng phí thời gian vào chuyện lẩn trốn." Hắn dừng lại một chút, trên mặt đột nhiên hiện ra chút thần sắc may mắn, "Cũng may cuối cùng gặp được các ngươi." Hắn cũng không muốn khi mình chết, người đã hại Tiểu Ngư lại đến đào phần mộ của nàng. "Nếu ngươi cảm thấy không hạ thủ được, không bằng chờ thêm một chút...... Ngạch......" Cúi đầu nhìn thiền trượng đang xuyên thấu qua ngực, Đường Niệm ho hai tiếng, trên mặt hiện ra chút cười khổ, "Thật đúng là một chút cũng không lưu tình mà......" "Ngươi làm hắn bị thương." Huyền Dạ cũng không vì biểu hiện cả Đường Niệm mà lộ ra chút thần sắc động dung nào, thần sắc lạnh lùng kia làm cho người ta nhịn không được mà hoài nghi rốt cục hắn có cảm xúc của nhân loại hay không. Nhưng cố tình một người lãnh tâm lãnh tình như vậy lại nói ra những lời hoàn tòa không phù hợp với vẻ bề ngoài. Đường Niệm đương nhiên biết chuyện Huyền Dạ nói là gì, trên thực tế, lúc trước ở trấn trên khi nhìn thấy Vệ Thành Trạch bên người Huyền Dạ, hắn cũng thực kinh ngạc một lúc lâu. Dù sao cái nhìn ngay từ đầu của hắn cũng chẳng kém Trương Đằng bao nhiêu. "Chuyện kia thật đúng là...... Khụ...... Thật có lỗi......" Nói một lời áy này không có bao nhiêu thành ý, Đường Niệm nhìn Huyền Dạ trước mặt, đột nhiên nở nụ cười, "Ngươi tin sao? Kết cục của các ngươi cũng sẽ chẳng tốt hơn chúng ta là bao đâu......" Câu nói sau đã bị máu tươi trong hầu nuốt hết vào. Huyền Dạ thu thiền trượng lại, nhìn Đường Niệm không thể đứng thẳng mà ngã xuống đất, trên mặt không có chút biểu tình gì, giống như cảnh tượng trước mắt cũng không đáng để y phân ra bao nhiêu chú ý. Ngược lại Vệ Thành Trạch ở một bên nhìn Đường Niệm từng chút từng chút mất đi hơi thở, có chút sững sờ không thể hồi thần lại. "Sợ sao?" Chú ý tới bộ dáng của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ quay đầu nhìn hắn. Vệ Thành Trạch bị kéo lại lực chú ý lắc lắc đầu: "Không, chỉ là có chút......" Hắn cúi đầu xuống thật sự nghĩ nghĩ một chút mới nói ra nửa câu sau. "Khổ sở." Rõ ràng liều mạng hi sinh hết thảy của mình như vậy nhưng đến cuối cùng ngay cả một kẻ gã cừu nhân cũng không thể giết nổi. Ngay từ đầu đã biết kết cục là như vậy, tuyệt vọng đến muốn khóc "Chúng ta sẽ không giống bọn họ đâu, đúng không?" Vệ Thành Trạch ngửa đầu nhìn Huyền Dạ, trong mắt mang chút lo lắng. "Ân. " Đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ thấp giọng đáp, "Sẽ không." —————————————————— Sau khi hợp táng Đường Niệm cùng thê tử của hắn, Vệ Thành Trạch và Huyền Dạ cũng không tới từ biệt trụ trì ở Lam Sơn miếu mà ngay lập tức rời khỏi thôn trấn, như lúc trước hai người đã ước định, cùng nhau đi Bắc Sơn. Có lẽ do chuyện của Đường Niệm quá mức bi thương, từ sau lúc kia, Vệ Thành Trạch sau nhiều ngày cũng không thể vực nổi tinh thần dậy, hai tai mèo trên đầu cứ ủ rũ mà cụp xuống, một bộ buồn bã. Thở dài, ôm Vệ Thành Trạch vào lòng, Huyền Dạ nhẹ nhàng mà cắn tai hắn, mở miệng nói: "Chúng ta đừng đi Bắc Sơn." "......Hả?" Nghe được lời Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch nhịn không được mà sửng sốt một chút, không rõ tại sao y lại nói như vậy, "Tại sao?" "Rất nguy hiểm." Huyền Dạ xoa xoa cái bụng nhỏ đã nuôi thêm được chút thịt của Vệ Thành Trạch, thấp giọng trả lời. Ý định ban đầu của y là muốn trước khi ẩn cư sơn lâm sẽ về sư môn một chuyến, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại mới thấy phương pháp này đến tột cùng có bao nhiêu không ổn. Từ nhỏ lớn lên trong chùa ở Bắc Sơn, thái độ đối với yêu quái của người nơi đó Huyền Dạ là người rõ ràng nhất —— trước khi gặp được Vệ Thành Trạch, chính bản thân y cũng là một trong những người đó. Dù đến lúc đó Vệ Thành Trạch không theo y đi vào chùa miếu thì cũng không thể bảo đảm không có tăng nhân xuất hành phát hiện ra được thân phận của hắn, trong chùa Bắc Sơn người có tu vi và thực lực hơn hắn thực sự rất nhiều. Mà nếu thân phận của Vệ Thành Trạch bị phát hiện, thứ sẽ chờ bọn họ phía sau kia là cái gì, tự nhiên không cần nói cũng biết. Y không dám hy vọng xa vời rằng chỉ một mình mình là có thể thay đổi được ý nghĩ thâm căn cố đế của những người đó. "Chúng ta đi ngọn núi trước kia đi." Suy tư trong chốc lát, Huyền Dạ mở miệng nói. "Được!" Vẫn như trước không có chút do dự mà gật đầu, Vệ Thành Trạch nheo mắt lại, "Chỉ cần Dạ đồng ý là được rồi!" Hắn dừng lại một chút, lại bỏ thêm một câu, "Thế mà lại có thể nhìn thấy Trương đại ca!" Huyền Dạ:...... Tâm tình tốt vì nghe được nửa câu đầu, trong nháy mắt liền tiêu thất. Cúi đầu nhìn sung sướng không chút che dấu trong mắt Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ chỉ cảm thấy cảm giác không hờn giận trong lòng càng nhiều, y nhéo nhéo lòng bàn tay Vệ Thành Trạch, thanh âm nói ra không có bao nhiêu khác bình thường: "Ngươi thực thích Trương Đằng?" "Đương nhiên rồi!" Một chút cũng không có nhận ra nguy hiểm trong giọng nói của Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch hưng trí bừng bừng mà dùng đầu ngón tay đếm ra Trương Đằng có bao nhiêu tốt, "Trương đại ca bộ dạng uy phong như vậy, thực lực lại cường, hiểu biết nhiều, làm người ta cảm thấy thực đáng tin cậy, hơn nữa, hắn một chút cũng không...... Ngô......" Cúi đầu che lại đôi môi đang phun ra những lời làm y hờn giận kia, Huyền Dạ dùng một bàn tay liền cởi đai lưng của Vệ Thành Trạch ra, đưa tay vào trong vạt áo hắn. Bàn tay thô ráp vuốt ve trên bụng dưới làm thân mình Vệ Thành Trạch không khỏi mà run lên nhè nhẹ. "Chờ đã...... Từ từ, Dạ......!" Nghiêng đầu né nụ hôn của Huyền Dạ, hô hấp của Vệ Thành Trạch có chút dồn dập, "Đây không phải trên xe ngựa!" "Ân, " dễ dàng mà chế trụ giãy dụa mong manh của Vệ Thành Trạch, vệ thành trạch mỏng manh đích giãy dụa, Huyền Dạ đè người đã nhuyễn xuống, khàn giọng nói: "Cho nên đừng kêu lớn quá, sẽ bị nghe được." "...... Ô......" Hai tay gắt gao mà nắm lấy cánh tay của Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch thừa nhận động tác từ phía sau, cố hết sức áp chế tiếng rên rỉ từ trong hầu, bộ dáng vì kiềm chế mà đuôi mắt phiếm hồng kia có vẻ đáng thương hề hề làm người ta nhịn không được càng muốn khi dê hắn nhiều thêm chút nữa. Chờ tới lúc Huyền Dạ buông Vệ Thành Trạch ra, hắn ngay cả một đầu ngón tay cũng đã chẳng động đậy nổi, xa phu đứng bên ngoài hơn nửa ngày kia dùng thần sắc cổ quái mà nhìn Vệ Thành Trạch được ôm xuống xe, cũng không biết là đang nghĩ cái gì. Tiểu yêu quái đã có thể lý giải rốt cục xấu hổ là gì, hận không thể đem cả người vùi vào ngực Huyền Dạ, ngược lại Huyền Dạ lại mang vẻ mặt đầychính sắc, làm cho người ta căn bản không thể tưởng được y vừa mới làm gì. Giống như hả giận mà cắn Huyền Dạ một ngụm, Vệ Thành Trạch còn tận lực mà lấy răng nanh cọ cọ, vì thế đợi sau khi về phòng ở khách điếm, hắn lại trải qua thêm một lần trừng phạt không thể nói nào đó nữa. Vệ Thành Trạch: Suất! Ngày hôm đó thực sự không thể qua nổi mà! 5438: ha hả. ...... Có bản lĩnh mà nói lời này thì đừng có mà đi dụ dỗ con nhà người ta nữa! Bắt nạt nó nhìn không thấy Vệ Thành Trạch đang cố y sao?! Còn Huyền Dạ kia nữa, dù biết Vệ Thành Trạch là yêu quái thì cũng nên tiết chế một chút có được không a? Dù sao thì người này bây giờ cũng chỉ có bộ dáng vị thành niên thôi có được không. 5438 hoàn toàn vô lực để mà phun tào với hai người liền duy trì luôn biểu tình "=_=" mà nhìn Vệ Thành Trạch cùng Huyền Dạ đi tới phòng cách vách, thầm nghĩ nên đi lắp thêm cho mình một đôi mắt chó hợp kim mới. ...... Không biết sao mới đổi không được bao lâu mà mắt chó lại mù luôn rồi có được không a?! 5438 cảm thấy, thế giới này chính là để Vệ Thành Trạch tú ân tú ái. Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch ghé vào giường rầm rì xoa thắt lưng chốc lát, 5438 đột nhiên mở miệng hỏi: "Kí chủ, ngươi thật sự muốn cùng y ẩn cư trong núi cả đời?" "Làm sao." Động tác xoa thắt lưng của Vệ Thành Trạch khựng lại một chút, nhẹ nhàng mà nhướng mi lên, "Không được sao?" "Đương nhiên có thể!" 5438 vội vàng phủ định lời Vệ Thành Trạch, giống như sợ chỉ cần mình nói chậm một chút thôi là sẽ làm Vệ Thành Trạch hiểu lầm gì đó. Làm như vậy đương nhiên chẳng có gì là không thể, nó chẳng qua là..... Có chút tò mò mà thôi. Dù sao tại những thế giới trước đó, Vệ Thành Trạch đều là lựa chọn phương thức tử vong để làm sâu sắc ấn tượng của diễn viên đối với hắn, quyết định ở cùng nhau cả đời giống như vậy thật sự vẫn là lần đầu tiên xuất hiện. —— quả nhiên, chỉ có Huyền Dạ là khác biệt sao? Chỉ là, thế thì cũng có ý nghĩa gì cơ chứ? Đến cuối cùng, người vẫn phải rời đi mà thôi. Dù Vệ Thành Trạch cuối cùng lựa chọn ở lại thế giới này, trở thành yêu quái có sinh mệnh dài dằng dặc đi nữa thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyền Dạ già cả mà chết đi thôi. —— có ý nghĩa gì cơ chứ? Nếu...... Vệ Thành Trạch chỉ là người thường thì tốt rồi. Nói vậy, Huyền Dạ có tu vi chắc chắn sẽ sống lâu hơn hắn, nói vậy Vệ Thành Trạch sẽ không phải nhìn thấy Huyền Dạ chết đi trước mặt hắn. Đây là lần đầu tiên, 5438 mong Vệ Thành Trạch chết sớm như vậy. Dù nó đến tận bây giờ vẫn chưa thể khẳng định, Vệ Thành Trạch đối với Huyền Dạ tột cùng có phải là thực tâm hay không. 5438 cảm thấy, trái tim này của nó cũng đã nghiêng lệch đến mức không có biên giới. Rõ ràng người thảm nhất đều là nhân vật chính bị Vệ Thành Trạch lừa, thế nhưng người mà nó đau lòng lại là nhân vật Vệ Thành Trạch sắm vai căn bản không hề tồn tại; rõ ràng Huyền Dạ mới là người bị Vệ Thành Trạch hại mà kéo vào vùng lầy, nhưng nó lại hy vọng Vệ Thành Trạch không phải trải qua đau đớn mà có lẽ với hắn mà nói căn bản chẳng là gì. "Ta nói này. " Vệ Thành Trạch bỗng nhiên mở miệng, đánh gảy suy nghĩ của 5438, "Hệ thống, ngươi có phải thích phải ta không đấy?" 5438:......! Có loại cảm giác thứ trăm phương nghìn kế che lấp đột ngột bị chọc thủng, tư duy của 5438 liền chập mạch, trống rỗng trong nháy mắt, sau đó mới thong thả mà bắt đầu vận chuyển. "Ký ký ký ký chủ ngươi ngươi ngươi ngươi đang nói nói nói cái thế tui tui tui tui sao mà nghe chẳng hiểu gì cả!" Lời vừa ra khỏi miệng, 5438 liền nhịn không được muốn tự cho mình một cái tát —— Đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi thì là cái gì?! Thanh minh cứng nhắc như vậy còn chưa tính, cư nhiên còn nói lắp? Không không không, nhất định là do vận hành của hệ thống có vấn đề! Mới không phải vì quá mức lúng túng mà nói lắp đâu! Tuyệt đối không phải! "Phải không?" Sau khi không rõ ý tứ mà nói một câu, Vệ Thành Trạch cũng không tiếp tục rối rắm về vấn đề này, sau khi lười biếng mà ngáp một cái liền nhắm mắt lại ngủ, bộ dáng không đem chuyện này để trong lòng chút nào làm 5438 cảm thấy vô cùng bị thương. 5438: tui chính là mắt mù mới có thể coi trong người kia! "Đừng nói giống như là ngươi có mắt thực vậy chứ." Vệ Thành Trạch vốn đang muốn ngủ chậm rì rì mà bổ thêm một đao, 5438 nhất thời ngã xuống đất không dậy nổi. Dựa theo bình thường, 5438 lúc này hẳn nên khóc to mà chạy đi mới đúng, sau đó liền căn cứ vào tâm tình mà Vệ Thành Trạch quyết định có muốn đuổi theo nó hay không, nhưng mà sự thực đáng buồn là —— đứa nhỏ khổ bức này lại buộc định cùng Vệ Thành Trạch! Vào lúc như thế này, ngay cả trốn cũng chưa có chỗ trốn trốn, chỉ có thể tắc tâm mà nhìn Vệ Thành Trạch thực sự đã ngủ, yên lặng đánh tiểu nhân trong lòng. Cho nên mới nói, nó quả nhiên vì không có mắt, mới có thể coi trọng một người tra đến mức như thế đúng không? ...... Tuy nó cũng không có khẳng định nào khác, đây rốt cuộc cũng không phải chuyện cứ thích là được. Nhịn không được thở dài trong lòng, 5438 lại giống như bình thường, nhìn thụy dung của Vệ Thành Trạch một đêm. Vì sửa lại kế hoạch đã sớm định ra, Huyền Dạ cùng Vệ Thành Trạch đương nhiên không thể tiếp tục đi về hướng Bắc Sơn. Sau khi cân nhắc hai ngày, Huyền Dạ cuối cùng chọn lộ tuyến phồn hoa nhất. Y muốn cho Vệ Thành Trạch nhìn thế giời này nhiều một chút. Đối với chuyện này, Vệ Thành Trạch đương nhiên không có ý kiến gì, hai người trên cơ bản chính là một đường chơi đùa mà đi. Ngẫu nhiên đụng phải yêu quái thực sự làm ác, Huyền Dạ sẽ ra tay trừ bỏ, còn những yêu quái vẫn chưa đả thương con người, y lại coi như không phát hiện. Chuyện đáng nhắc tới chính là, ở một cái chợ trong thành, Vệ Thành Trạch tìm được một con yêu quái cá chép liền đứng trước quầy hàng của đối phương nhìn nửa ngày, thiếu chút nữa dọa đối phương sợ đến mắc lỗi, chờ đến lúc Vệ Thành Trạch vừa đi liền vội vàng thu thập đồ đạc trốn chạy, giống như sợ động tác chậm một tí thì Vệ Thành Trạch sẽ chạy lại nuốt luôn hắn vào bụng vậy, nhưng Vệ Thành Trạch lại tỏ ra có chút buồn bực, hắn còn đang cố gắng mà ức chế cảm giác thèm ăn của mình, muốn giao lưu bằng hữu với đối phương mà. Cứ như thế sau sáu tháng, hai người rốt cục mới về tới thôn phụ cận lúc trước kia. Lúc trước rời đi, Vệ Thành Trạch ngay cả lổ tai cũng dấu không được, hiện tại cũng đã có thể dễ dàng che dấu đi; Vệ Thành Trạch khi đó đối với hết thảy mọi chuyện trong thế gian đều còn tỉnh tỉnh mê mê, hiện tại cũng đã thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế, hai thứ so sánh này, thực làm người ta sinh ra cảm giác hoảng hốt. Bất quá cũng may, tiểu yêu quái này, vẫn như trước ở bên người y. Nghĩ như vậy, ánh mắt của Huyền Dạ liền nhu hòa xuống, đưa tay xoa đầu Vệ Thành Trạch. Trước sau như một mà vô cùng thân thiết cọ cọ lòng bàn tay Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch hưởng thụ mà nheo mắt lại. Đương nhiên, nếu trong miệng hắn không cứ nói đi nói lại cái tên kia thì sẽ rất tốt. "Không biết Trương đại ca gần đây thế nào, chuyện Đường Niệm lúc trước không nói cho hắn, hắn có thể vẫn còn chưa trở về hay không?" Vệ Thành Trạch cau mày vẻ mặt buồn rầu làm Huyền Dạ nhịn không được mà nặng nề ghi tên Trương Đằng vào sổ đen. Ân, về sau vẫn là để Vệ Thành Trạch ít xuống núi chút là được. Nếu thật sự không được, làm hắn không có khí lực xuống núi. Quay đầu nhìn về phía Vệ Thành Trạch, ánh mắt Huyền Dạ liền sâu thẳm. Không biết tại sao, bị Huyền Dạ dùng ánh mắt như vậy liếc tới, Vệ Thành Trạch liền nhịn không được mà run lên một chút, theo bản năng mà bước nhanh lên. Mắt thấy sơn thôn lúc trước đã ngay tại trước mắt, trên mặt Vệ Thành Trạch không khỏi mà hiện ra thần sắc mừng rỡ. Đột nhiên, khóe mắt hắn nhìn thấy gì đó, biểu tình trên mặt Vệ Thành Trạch liền cứng đờ, động tác dưới chân cũng chậm xuống. Đó là...... Máu? Suy nghĩ của tác giả: cám ơn 20866554, a di đích lôi, sao sao đát ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]