Chương trước
Chương sau
Ly: Hầy hầy các nàng à có hai phiên ngoại thôi à. Tui còn nghĩ là sẽ có phiên ngoại Ôn Ôn cơ chứ QAQ #Em là fan của Ôn Ôn rồi ạ XD#
Phiên ngoại Lục Vô Tâm
Vệ Thành Trạch đã chết, đồng quy vô tận cùng ma đầu ma giáo kia.
Hai người ở trong Bách Hoa cốc ba ngày ba đêm, cuối cùng Vệ Thành Trạch chịu trọng thương, dùng hết khí lực toàn thân, đâm một kiếm vào ngực đối phương, huyết châu lăn theo thân kiếm, đem đóa bạch hoa bên chân nhuộm thành màu đỏ.
Xem, đồn đãi trên giang hồ, luôn chẳng thèm dựa vào bài bản gì cả.
Lục Vô Tâm ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Ma giáo chợt mất đi đầu lĩnh, cũng chẳng cần ai động thủ, tự bên trong loạn thành một đống lung tung, kết quả bị Đinh Giải tìm tìm thấy nơi trú ẩn, mang người đến một lưới tóm gọn, cả một con mèo cũng không tha.
Bạch Linh Sa mấy ngày trước đã về Tây Vực, Ôn Phù Sinh mang dược nang trên lưng du lịch thiên hạ, mà Lâm Bách thì lại quẳng Vạn Kiếm sơn trang sang một bên, cả ngày ở bên ngoài đuổi giết tàn đảng của ma giáo.
Giang hồ kia, sau khi rung chuyển một trận, cũng đã bắt đầu khôi phục lại yên ả trước đây. Những chuyện lúc trước, liền giống như ném một hòn đá nhỏ vào hồ, sau khi nổi lên chút bọt nước lúc đầu, thì cũng chẳng còn phản ứng gì cả.
"Nhìn xem, đây chính là võ lâm mà ngươi luôn muốn bảo hộ a." Giống như than thở mà nói một câu, Lục Vô Tâm đem chén rượu bên người, đổ xuống bia mộ phía trước.
Trên bia đá thanh sắc, ba chữ "Vệ Thành Trạch", rõ ràng đến chói mắt.
"A, thật có lỗi, " xoay xoay chén đã sớm không còn một giọt rượu, Lục Vô Tâm lại không hề có thành ý mà nhún vai, "Ta quên ngươi không uống rượu."
"Bất quá, khó được là ngày giỗ của ngươi a, " cong khóe miệng, Lục Vô Tâm lại rót thêm cho mình một chén rượu, "Uống thêm hai chén nữa cũng hẳn là không có gì đi?"
Đều nói là tửu ý giang hồ, khoái ý ân cừu, ngay cả nữ nhân trong chốn giang hồ, sao có thể không uống rượu chứ? Nhưng cố tình, võ lâm minh chủ Vệ Thành Trạch này, cự tuyệt đến một giọt rượu cũng không uống.
Liền giống như đó chính là độc dược có thể thấm vào lòng người, chỉ cần uống một ngụm, liền vạn kiếp bất phục.
Lục Vô Tâm cực yêu rượu, loại cảm giác hương khí thuần hậu ở răng môi rồi lan tỏa ra, với hắn mà nói, có thể nói là loại hưởng thụ tốt đẹp nhất trên đời này.
Cho nên khi nhìn thấy bộ dạng của Vệ Thành Trạch, hắn liến luôn tìm cách để phá vỡ giam cầm của người này. Tháo mặt nạ thánh nhân của người này xuống, nhìn xem gương mặt được dấu bên dưới kia đến tột cùng mang bộ dáng ra sao.
Khi đó Lục Vô Tâm tuy nói là để bảo hộ Vệ Thành Trạch, mới cùng hắn kết bạn đồng hành, nhưng rốt cuộc, trong lòng tột cùng vẫn có vài phần không tín nhiệm. Thứ hắn hao phí không biết bao nhiêu tâm thần mới tìm được kia, thế nhưng lại bị nhẹ nhàng mà phủ định như vậy, dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể dễ dàng chấp nhận như vậy đi?
Lục Vô Tâm chung quy cũng chỉ là một người bình thường.
Cho dù biểu hiện của Vệ Thành Trạch có không thể xoi mói đến thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn tin bản thân mình hơn.
Hắn ngờ vực vô căn cứ, thử, giả vờ, nhưng cuối cũng chính hắn lại không thể tự kiềm chế mà hãm sâu vào trong vũng bùn kia.
Vệ Thành Trạch chính là một loại độc dược, trên thế gian không có thuốc giải.
Dù là hiện tại, Lục Vô Tâm cũng có thể nhớ rõ ràng, lúc Vệ Thành Trạch xoa đầu hắn, nói "Ngươi là một đứa nhỏ tốt", ôn nhu trong mắt kia giống như có thể hòa tan người ta.
Có lẽ ngay từ lúc đó, hắn cũng đã rơi vào tay giặc, chỉ là hắn cũng không biết mà thôi.
"Sách, không nghĩ ta cũng có lúc già mồm cãi láo như vậy." Dồn sức bưng vò rượu lên, đưa lên miệng uống một ngụm rượu, Lục Vô Tâm có chút tự giễu mà cười cười.
Một chữ tình, khiến người ta cảm động tận đáy lòng, rồi lại làm người ta thương tổn sâu sắc.
Hắn vốn nghĩ rằng cuộc đời này sẽ vô duyên với chữ này, nhưng vào lúc bất tri bất giác lại hãm thực sâu.
Lục Vô Tâm đến bây giờ vẫn không thể quên, khi biết được chuyện Vệ Thành Trạch đêm hôm đó vẫn chưa uống rượu, trong lòng đến tột cùng là tâm tình gì -- mừng như điên trong nháy mắt trào ra từ đáy lòng kia, giống như bao phủ cả người hắn.
Nhưng càng như thế, sau này lúc nhớ lại, lại càng bi thương.
Chắc chắn Vệ Thành Trạch đã chuyển bị sẵn tâm tình đi chịu chết, mới có thể nói chuyện này ra đi? Nếu không một người như hắn, sao có thể dễ dàng thổ lộ ra tâm ý của bản thân như vậy?
"Cũng do là ta ngu xuẩn, mới có thể chẳng nhìn được gì cả." Chiếu cố mà cười ngây ngô.
Lục Vô Tâm đột nhiên có chút buồn cười, phải biết hắn cho tới bây giờ vẫn tự gọi mình là thông minh tuyệt đỉnh đâu.
Nhưng cuối cùng, ngay cả tâm tư người trong lòng của chính mình, cũng không đoán trúng.
Buồn cười đến cực điểm.
Vệ Thành Trạch luôn nội liễm, dù đang mang tâm tình gì, chung quy đều sẽ khổng biểu hiện trên mặt, cả ngày bày ra một bộ dáng cự người ngàn dặm.
Thân mang địa vị cao, không giỏi câu chữ, chí hướng cao xa, cương trực công chính -- thoạt nhìn thật sự quá mức hoàn mỹ, không phải sao?
Thứ quá mức tốt đẹp, luôn dễ dàng khiến người ta cảm thấy không thật.
Nếu không phải như thế, chuyện lúc trước trong chốn võ lâm, bọn họ sao có thể đem ánh mắt hoài nghi đặt lên trên thân người này ngay lúc đầu cơ chứ?
"Nói đến cùng, bất quá là do ao ước, ghen tị và tư dục làm hại." Cứ khăng khăng đeo một cái mũ lý do thực đường hoàng, mãi đến sau cùng, mới ân hận lúc đầu đã làm sai.
Như người lúc trước công kích Vệ Thành Trạch, như hắn.
Kỳ thật Lục Vô Tâm đã sớm nên nghĩ đến, nếu phương pháp là do Vệ Thành Trạch nghĩ ra, tự nhiên ngay từ đầu, sẽ không thèm nghĩ tới biện pháp bảo trụ tính mạng của chính mình. Trong mắt hắn, trên giang hồ này, sớm đã không còn nơi cho hắn dung thân.
- - Sao có thể có đây? Đối với một người mất hết nội lực, bị ma đầu ma giáo làm bẩn, từng là minh chủ võ lâm mà nói.
Hắn rốt cuộc tại sao lại tin lời Vệ Thành Trạch, mấy lời nói dối không tổn hại tính mạng của hắn?
Trong mắt Vệ Thành Trạch, chưa từng chứa chút dơ bẩn nào cả.
Hắn nguyện ý vì võ lâm, gánh lấy tội danh vốn không thuộc về mình, nhưng lại không thể chịu được chuyện mình làm nhục vị trí gọi là minh chủ này chút nào.
A, võ lâm minh chủ -- hình mẫu chính đạo.
Bàn tay cầm chén rượu nắm chặt lại, chén rượu từ sứ kia, nhất thời hiện ra vài vết rạn rất nhỏ.
Thật đúng như lời Bạch Linh Sa, vị trí kia, tới bây giờ vốn đã không phải quyền hành, mà là gông xiềng.
Nhất là đối với Vệ Thành Trạch mà nói.
Ngươi là mật đường, ta là □□, thứ những người đó tranh đến đầu rơi máu chảy kia, đối với người mà nói, cũng chỉ là gánh nặng trầm trọng.
- - nếu không ngồi trên vị trí này, thì có lẽ những chuyện Vệ Thành Trạch gặp cũng sẽ vừa ý hơn không ít đi?
Sẽ không bị hạnh người lòng dạ khó lường hạng nhìn chòng chọc, sẽ không gặp nhiều tính kế như vậy, sẽ không mất đi tình cảm chân thành trong lòng -- cũng sẽ không gặp hắn.
Trái tim đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, Lục Vô Tâm đột nhiên liền cảm thấy bất mãn trong lòng lại bốc lên. . truyện đam mỹ
Chỉ cần nghĩ đến chuyện trong sinh mệnh của người kia, không có sự xuất hiện của mình, trong lòng hắn liền nhịn không được sinh ra một cỗ không cam lòng.
Ngươi đảo lộn nhân sinh của hắn đến long trời lỡ đất kia, sao có thể không quen hắn cơ chứ?
Lục Vô Tâm cảm thấy, hắn quả nhiên vẫn chỉ là một người bình thường, không làm được chuyện vì người khác mà kính dâng hết thảy của mình lên. Dù chỉ nghĩ một chút, đều cảm thấy tim đau như đao cắt.
"Ngươi biết không? Ta cả đời này, chuyện hối hận nhất trên đời này " giống như nhớ tới chuyện gì thực thú vị, Lục Vô Tâm đột nhiên nở nụ cười, "Chính là không có trút cho ngươi thêm vài lần rượu."
Sau đó dùng danh nghĩa "Say rượu loạn - tính", thuận lý thành chương mà giữ lấy người này.
Mắt hắn bắt đầu đỏ ửng, khóe mắt phiếm nước mắt, trên mặt mang theo biểu tình ẩn nhẫn, dùng thanh âm như nỉ non mà gọi Lục Vô Tâm.
Chỉ nghĩ đến cảnh kia một chút, Lục Vô Tâm liền cảm thấy trong lòng từng đợt nóng lên.
Kỳ thật có đôi khi, hắn cũng thực tiểu nhân không phải sao? Cho dù người đã chết, hắn cư nhiên còn ôm tâm tư xấu xa đến như vậy.
"Ta chỉ hối hận tại sao động tác khi đó không nhanh hơn một chút." Không công mà tiện nghi ma đầu kia, không chỉ chiếm đoạt thân thể Vệ Thành Trạch, mà còn đoạt luôn trái tim của người kia.
Lục Vô Tâm lại nghĩ tới tình cảnh trong Bách Hoa cốc ngày đó
Hắc y nhân khuôn mặt tuấn tú nắm hai tay Vệ Thành Trạch, đem lưỡi dao sắc bén kia từng tấc đẩy vào lồng ngực của chính mình, một đôi con ngươi huyết sắc không hề chớp mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt bình tĩnh của người kia, thẳng đến khi chết đi, trong đó vẫn như trước chỉ có ảnh ngược của đối phương.
Giống như một bức tranh thủy mặc đẹp đến tuyệt vọng.
Lục Vô Tâm cảm thấy, vào lúc cuối cùng, Vệ Thành Trạch hẳn là đã yêu người kia rồi.
Người dù biết Vệ Thành Trạch muốn tính mạng của y, lại vẫn như trước không muốn hắn chịu chút thương tổn nào.
- - làm sao có thể không động tâm chứ? Có một người nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy như vậy.
Huống chi, Lục Vô Tâm biết, Vệ Thành Trạch từ trước đến nay đều là một người mềm lòng. Hắn thậm chí không đành lòng nhìn một khất cái ven đường, lộ ra thần sắc thất vọng.
Khi mà hận ý vì hiểu lầm sinh ra kia tiêu tán, thứ còn lại, tự nhiên cũng chỉ có động dung.
Vệ Thành Trạch luôn như thế, cho tới bây giờ đều không nhìn thấy tương tổn càng ngày càng nhiều trên người mình.
Lúc bị vây công cũng gnhư thế, lúc bị ghét cay ghét đắng cũng như thế, lúc rung động, cũng như thế.
Chỉ đáng thương cho hắn, vừa mới biết được tâm ý của người trong lòng với mình, rồi lại trơ mắt nhìn hắn vì cảm tình của người khác mà động dung, cuối cùng vì thứ gọi là đại nghĩa kia, chết trong lồng ngực người khác.
Lục Vô Tâm có khi thật muốn nắm cổ áo Vệ Thành Trạch hỏi một câu: "Ngươi không đau sao?"
Từng miệng từng miệng vết thương sâu đến tận xương như vậy, nếu là trên người người khác, hẳn đã sớm muốn thống khổ đến điên rồi. Nhưng chỉ có Vệ Thành Trạch, lại giống như không hề cảm thấy gì, một lần lại một lần đẩy chính bản thân vào tuyệt cảnh.
"Dù ngươi không đau, nhưng ta đau a." Nâng tay ấn lên ngực, Vệ Thành Trạch cười bi thương đến giống như khóc, "Đau đến sắp chết luôn rồi."
Hắn cho tới tận bây giờ đều không phải là loại người để ý đến đại nghĩa, hơn thứ vô vị kiểu này, hắn càng hy vọng nhìn được người mình để ý vui vẻ -- Nhưng làm sao được giờ? Vệ Thành Trạch một lần lại một lần vươn tay về phía hắn, nhưng đến tận cùng, thứ hắn có khả năng chộp vào trong tay, lại chỉ có hồi ức.
"Thật sự không công bằng a, " Lục Vô Tâm nghiêng đầu, nhìn bia mộ lạnh như băng, "Rõ ràng ngươi chỉ thích ta mấy tháng, ta lại yêu ngươi cả đời."
Cho nên nếu kiếp sau có thể gặp nhau, cho ta một chút bồi thường được không? Chỉ cần một chút là tốt rồi.
- -------------------
Phiên ngoại Đinh Giải
Đinh Giải từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu theo hắn sư phụ học công phu mở khóa. Lúc ấy quê hương của hắn đang là lúc mất mùa, người chết đói có thể xếp được một đống.
Mà phụ mẫu của Đinh Giải cũng ở trong đó.
Lúc được lão nhân kia nhặt được, hắn cũng chỉ còn lại chút hơi tàn, cũng chẳng có tâm tư lo chuyện nào khác.
Chờ đến lúc sau khi sống lại, Đinh Giải cũng chẳng cảm thấy chuyện mình làm có gì đuổi lý, dù nói thế nào, hắn chung quy vẫn tốt hơn những tên chuyên đi mưu hại mạng người kia.
Chẳng qua là trộm chút tiền mà thôi, cũng chẳng làm chết ai được. Huống chi, hắn cũng không trộm đồ của người nghèo khổ.
Chính hắn cũng đã từng cảm nhận được cảm giác sắp chết đói là như thế nào.
Hơn nữa, sư phụ cũng đã từng gõ đầu hắn rồi nói với hắn: "Trộm cũng cần có đạo đức của trộm."
Năm Đinh Giải mười sáu tuổi, hắn nhàn rỗi sinh nhàm chán, chuồn vào hoàng cung ăn vụng một mâm gà chuẩn bị cho hoàng đế, kết quả vừa quay đầu lại, đã bị sư phụ lấy lý do "Ta đã chẳng còn gì dạy được cho ngươi nữa ", trực tiếp ném hắn khỏi cửa, xem như xuất sư.
Đinh Giải cảm thấy, lão nhân kia chắc chắn là la người trong hoàng cung phát hiện ra chuyện này, khiến hắn gặp tai vạ, nên mới làm như vậy.
Thực ra lúc hắn không biết lão lúc không có việc gì, thì lúc nào cũng đến ngự thiện phòng trong cung ăn vụng điểm tâm ăn cơ chứ-- còn thích một đầu bếp làm bánh đậu xanh trong đó, mỗi ngày lúc không có việc gì liền ngồi xổm cả ngày ngoài cửa sổ của vị đầu bếp chẳng kém hắn bao nhiêu tuổi, dùng đôi mắt trông mong mà người nọ làm điểm tâm.
Có đôi khi nhìn quá chăm chú, kết quả người ta vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy lão ngồi xổm trên cái cây ngoài cửa sổ, giống hệt con mèo hoang tham ăn. Kết quả lão kia còn không biết xấu hổ, cư nhiên còn chẳng biết xấu hổ mà kêu một tiếng: "Meo~"
Bộ dáng mặt dày mày dạn kia, thực khiến Đinh Giải cảm thấy mất mặt, lúc ấy liền đem bánh đậu xanh vừa lấy được trong tay nhét thẳng vào miệng lão.
Tình cảm sư đồ gần mười năm, lão gia hỏa này lúc đuổi hắn đi, cư nhiên còn chẳng chảy nổi một giọt nước mắt, còn mang hẳn một bộ dáng cuối cùng cũng giải thoát, làm Đinh Giải khi nhìn thầy thực sự muốn cởi giấy dước chân ra, đánh một cái lên mặt lão.
"Nhớ kỹ, trên đời này cái gì cũng có thể trộm, nhưng không thể trộm được nhân tâm." Cuối cùng, lão gia hỏa kia cũng chỉ nói một câu như vậy, cũng chẳng thấy bóng người nữa.
Thiết, còn nghĩ hắn không biết, lão gia hỏa kia mỗi ngày ngồi chồm hổm trên cây, không phải để nhìn lô bánh đậu xanh trùng trùng điệp điệp vừa ra lò, mà là nhìn người làm bánh đậu xanh bên cạnh kia a? Hắn chỉ có chút không hiểu, hai người này rõ ràng đều hiểu rõ được tâm tư trong lòng đối phương, sao vẫn cứ nhát chết như vậy, một câu cũng không chịu nói.
Đương nhiên, chuyện hắn không hiểu, còn có câu cuối cùng lão nhân kia lưu lại.
Không phải đều nói người có thể trộm được nhân tâm, mới chính là kẻ trộm lợi hại nhất trên đời này sao?
Bất quá sau này, Đinh Giải liền hiểu được.
Đáng tiếc cũng đã muộn.
Minh chủ võ lâm bị giáo chủ ma giáo bắt cóc, mất tích không rõ -- tin này rơi vào tai Đinh Giải lúc hắn mới vừa vào hoàng cung. Kết quả ngay cả một ngụm canh cũng chưa kịp uống, đã bị lão gia hỏa kia cầm chổi đuổi ra, tâm tình rất buồn bực, chuyện này thế nhưng lại vừa lúc để hắn giải buồn.
Trên đời này, dù là dạng năng lực gì đi nữa, chỉ cần cường đại tới một trình độ nhất định, thì luôn có thể nhận được ánh mắt và đối đãi đặc biệt của người khác. Cho dù nguyên bản chỉ là chút kỹ thuật trộm cắp để bắt gà trộm chó mà kẻ khác luôn khinh thường đi nữa."Đạo môn thánh thủ" và vân vân, nghe quả thật cũng khá dễ nghe.
Đương nhiên, đám người chính đạo kia cũng đã cầu đến cửa, dù sao người như Đinh Giải, lúc nghe ngóng tin tức, luôn có con đường mà người ngoài không thể theo kịp.
Chẳng phải làm gì đáng kể, còn có một phần thù lao khả quan đưa ra trước mắt như vậy, Đinh Giải liền nhận chuyện này, sau đó -- một lần sai đến cả đời.
Nói thật, lần gặp mặt đầu tiên của Đinh Giải và Vệ Thành Trạch, thật sự cũng không thể nói là tốt đẹp-- chẳng bằng nói, quả thực là quá không xong. Nếu có thể chọn, Đinh Giải tuyệt đối không muốn, nhìn thấy người kia dưới tình huống như vậy.
Chỉ tiếc, chuyện trên đời này, cho tới tận bây giờ cũng không phải do hắn quyết định.
Có đôi khi Đinh Giải cũng sẽ nghĩ, nếu không phải do tình huống gặp nhau xấu hổ như vậy, thái độ đối đãi của Vệ Thành Trạch với hắn, có phải tự tại hơn chút ít hay không, nhưng sau nghĩ lại cảm thấy, nếu không do tinh huống kia, hắn có lẽ cũng sẽ không sinh ra tâm tư như vậy với Vệ Thành Trạch.
Dù sao lúc trước, Đinh Giải cũng chưa từng có nghĩ tới, mình sẽ sinh ra hảo cảm với một nam nhân -- lại còn là một nam nhân có bộ dạng không đẹp như cô nương trong hoa lâu.
Hắn cũng không phải là tao lão nhân sư phụ hắn kia.
Nhưng câu thế sự khó lường này, cũng không phải là nói cho có.
Ngay từ đầu Đinh Giải cũng nghĩ, mình chẳng qua do không khí tối đó, mới có thể sinh loại tâm tư khác thường này, nhưng sau này, khi hắn dạo hoa lâu, khi thứ hiện lên trong đầu, đều là hai gò má phiếm đỏ của Vệ Thành Trạch, hắn biết mọi chuyện đã có gì đó khác biệt.
Tuy nói nam nhân phần lớn đều là sinh vật dùng thân dưới để tự hỏi, nhưng ngươi cũng không thể cứ nghĩ mãi về một người mà ngươi không thích không phải sao?
Kỳ thật nếu lúc này Đinh Giải bứt ra mà rời đi, hẳn là còn kịp, dù sao thời gian hai người quen biết cũng không dài, giao du cũng không nhiều, cũng không biết tại sao, sau khi thấy thái độ Vệ Thành Trạch đối đãi với những người khác, hắn bỗng nhiên cảm thấy phá lệ khó chịu.
- - người nọ lúc đối mặt với hắn, luôn hé ra một khuôn mặt gỗ, chẳng chịu nhiều lời lấy một chữ, sao lúc nói chuyện với bọn Lục Vô Tâm, thần sắc trong mắt lại nhu hòa như vậy? Bởi vì hắn đã xem hết thân thể của người nọ?
Thiết, hắn cũng không tin họ Ôn kia lúc tự mình thượng dược cho Vệ Thành Trạch, cái gì cũng không nhìn đâu.
Tên kia có tâm tư gì với Vệ Thành Trạch, hắn đều đã nhìn ra. Buổi tối hôm đó lúc vừa thấy người, bộ dáng vội vã gào lên đuổi hắn đi kia, thật sự biểu hiện đến không thể rõ ràng hơn.
Còn Bạch Linh Sa kia, Lâm Bách, Bạch Linh Sa -- chẳng lẽ thế đạo bây giờ, nam nhân đều thích nam nhân sao?
Xác định được Vệ Thành Trạch chỉ lúc nói chuyện với mình mới có thái độ phá lệ cổ quái như vậy, Đinh Giải càng nhìn càng thấy mất hứng, cuối cùng, cũng không biết làm sao, chỉ một lúc mất não, làm ra quyết định ngu ngốc đến vậy. Chỉ là hiện tại, Đinh Giải cũng không biết mình có nên hối hận hay không.
Sư phụ hắn nói đúng, trộm gì cũng được, chứ đừng trộm nhân tâm.
Thua thật thảm.
Ngay cả chính Đinh Giải cũng không ý thức được, hắn lúc nào đã rơi vào cái hố này, rốt cuộc lại chẳng ra được.
Giống như cát lún vậy, càng giãy dụa, càng chìm nhanh.
Muốn vây người kia trong lòng,ngực, muốn hôn lên môi hắn, muốn đặt hắn dưới thân, tiến vào thân thể hắn, đem hắn thao đến khóc, không bao giờ... có thể gọi tên nam nhân khác nữa -- nháy mắt kia, Đinh Giải đột nhiên vô cùng lý giải người khóa Vệ Thành Trạch trong phòng mình kia, bởi vì hắn cũng phi thường muốn làm như vậy.
Hơn nữa Đinh Giải có thể cam đoan, trên đời này tuyệt không có ai có thể mở được khóa của hắn.
Ngoại trừ lão nhân kia. Bất quá tên kia cũng sẽ không có hứng thú này, đến phá hư chuyện tốt của hắn.
Nhưng đáng tiếc chính là, Vệ Thành Trạch cũng không cho hắn cơ hội này. Thậm chí ngay cả thái độ đối đãi với hắn, Vệ Thành Trạch cũng chưa từng thay đổi.
Cảm kích, lãnh đạm, xa cách.
Chỉ là một ân nhân từng cứu hắn, ngay cả bằng hữu bình thường cũng không phải.
Cỡ nào khiến người buồn bực.
Đinh Giải thất bại thảm hại.
Cho nên hắn chạy trốn, tự cho đó là một biện pháp rất tuyệt.
Không lâu sau đó, hắn chợt nghe được tin Vệ Thành Trạch đã chết.
Thật sự tan nát.
Sớm biết như vậy thì liền trực tiếp cướp người đi, khóa đứng lên là được. Dù sao kinh công của đám kia, cũng chẳng có ai có thể so được với hắn.
Sau khi biết được ngọn nguồn sự tình, Đinh Giải trong nháy mắt đã từng có hối hận như vậy.
Khi đó, nên giết ma đầu kia.
Chẳng qua hắn từ trước đến nay đã không có thói quan thương tổn đến mạng người, mà lúc đó Vệ Thành Trạch căn bản cũng chẳng có tâm tư đi nghĩ chuyện gì khác.
Nói đến cùng, cũng không chỉ là sai lầm của hai người.
Nhưng đám người gọi là chính đạo kia cũng có phải quá vô dụng rồi hay không? Rõ ràng động tĩnh đã ầm ĩ đến như vậy, cư nhiên ngay cả một người trúng mê dược cũng không trị được, còn để y trốn thoát.
Người chạy mất còn chưa tính, cư nhiên ngay cả một Vệ Thành Trạch cũng không bảo vệ được.
Thật sự là vô dụng đến tận cùng.
Thật sự là -- hỏng bét đến tận cùng.
Cả đời của Đinh Giải, tâm tình cũng chưa từng kém đến như vậy. Ngay cả lúc phụ mẫu hắn chết đói trước mặt hắn cũng không.
Kỳ thật khi đó trong lòng Đinh Giải còn thực cao hứng, ít nhất hai người kia cũng đã giải thoát rồi, không cần phải tiếp tục chịu đựng thêm cực khổ nữa. Có lẽ hắn cũng nên nghĩ thay cho Vệ Thành Trạch như vậy.
Dù sao những chuyện người kia gặp phải, cũng chẳng dễ chịu hăn phụ mẫu hắn là bao.
Nghe nói sau khi Vệ Thành Trạch chết, Lục Vô Tâm liền rời khỏi vị trí minh chủ võ lâm, mặc kệ người ta khuyên ngăn ra sao, cũng không chịu ngồi trở lại, hơn nữa nhớ đến Vệ Thành Trạch lúc trước sao cũng không đồng ý làm minh chủ võ lâm, vị trí này liền giống như trở nên không may mắn. Chuyện kia đều đã trôi qua lâu như vậy, cư nhiên vẫn còn treo lơ lửng như vậy, cũng không biết tên rốt cuộc đang nghĩ gì.
Tùy tiện kéo một người lên không phải là được rồi sao? Rối rắm gì chứ, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì trọng yếu.
Trừ bỏ chuyện người kia không phải Vệ Thành Trạch ra, căn bản chẳng có chỗ nào cần để ý cả.
- - chẳng có chỗ nào cần để ý cả.
Trên đời này, cũng chẳng có tên ngốc nào, sẽ đem tính mạng của chính mình, để giữ gìn lợi thế cho võ lâm.
Chẳng có tên ngốc nào, sau khi bị thương, lại vẫn như trước mà kiên định đứng phía trước mọi người.
Chẳng có tên ngốc nào, lại đi giải thích với Đinh Giải: "Cũng chính do ta có ý với Đinh tiên sinh, cho nên ta mới càng không thể liên luỵ Đinh tiên sinh."
Trên đời này, đã chẳng còn tên ngốc kia nữa.
"Nhớ kỹ, trên đời này cái gì cũng có thể trộm, chỉ là không thể trộm được nhân tâm." Lời của lão nhân kia nói lúc trước còn văng vẳng bên tai, nhưng lúc mà Đinh Giải hiểu được, đến tột cùng vẫn đã quá muộn.
Hắn đã thua đến chẳng còn lại gì.
Bên ngoài ngự thiện phòng trong hoàng cung, vẫn là thường vang lên một hai tiếng mèo kêu quái dị, đại trù vội vàng với công việc trong phòng ngẫu nhiên sẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình.
Đinh Giải đột nhiên có chút ghen tị với hai người kia -- ít nhất bọn họ, còn có thể ở cùng nhau đến tận lúc đầu bạc.
Suy nghĩ của tác giả: rối rắm nửa ngày, liền là hai người này đi, dù có người muốn xem thần y, nhưng..... Tui có thể nói tui chỉ nghĩ đến chuyện ship hắn với ai không a...... Khụ.
Vì không phải chính văn, cho nên thấy đủ chữ liền trực tiếp không làm nữa, không đăng Weibo, nếu ai muốn xem thuyền Ôn x Vệ, liền thêm đàn đi.
Ngày mai bắt đầu thế giới tiếp theo.
Cám ơn lang quỷ quỷ, nhưng mà ta còn ở viên đích lôi, sao sao ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.