"Thưa chủ tử, vừa có thư của Tầm Nhất gửi về báo rằng mật quân đã di chuyển đến vùng tây nam lập trại, có thể xuất binh bất cứ lúc nào." Thu Nhị đứng trước bàn tấu chương cung kính bẩm báo với Sở Vân Chính.
Từ ngày hắn thị cáo toàn dân sẽ mở đường chinh phạt Ngọc quốc đến nay đã gần năm ngày. Chuyện đã sớm công bố với quan lại trong triều nên việc bày binh bố trận đã bắt đầu được lập nên. Tướng quân Đế Đô cũng đã dẫn một đoàn binh lên đường ra vùng biên cảnh phía nam chuẩn bị tác chiến.
"Có tin tức gì về Thiên Minh chưa?" Sở Vân Chính nhạt giọng hỏi. Từ ngày cậu đi mất tâm tình của hắn không được tốt, ngoài chuyện ăn uống không đầy đủ hắn còn lao đầu vào công việc, nghỉ ngơi cũng chẳng được bao nhiêu, dáng vẻ đã có phần suy nhược.
"Dạ không." Thu Nhị đáp lời.
Sở Vân Chính nghe xong, tay đưa lên xoa huyệt thái dương đầy mỏi mệt, hạ bút xuống không phê tấu chương nữa. Ngày nào hắn cũng hỏi câu đó, mà ngày nào Thu Nhị đáp lại cũng đều cùng một nội dung. Hắn không chỉ hạ lệnh truy bắt hai người kia, còn sai không biết bao nhiêu ẩn sĩ bí mật tìm, nhưng tất cả đều vô vọng, Đế Đô không thấy còn là lẽ thường, thăm dò bên Ngọc quốc cũng không có tin tức. Ngọc Thiên Minh cứ như thể đang bốc hơi mất rồi vậy.
Tâm trạng không vui khiến hắn chẳng buồn làm việc tiếp, liền cuộn lại sớ trúc rồi đi ra vườn cây nhỏ sau Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-luu-ly/2971756/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.