Nửa đêm canh ba Ngọc Thiên Minh mới về đến được Ngọc phủ, đường vào tiểu viện tĩnh mịch vô cùng, yên lặng đến mức có thể nghe rõ từng bước chân đáp xuống nền đá lát vườn.
Trước hiên tiểu viện treo lủng lẳng một chiếc đèn lồng nhỏ, là thứ duy nhất phát ra ánh sáng giữa bóng tối của trời đêm.
Ngọc Thiên Minh cùng Sở Vân Chính nương theo ánh đèn vào tới chính gian, cửa kẽo kẹt mở ra.
"Muộn thế này rồi huynh cứ ở lại đây đi." Cậu lần trong bóng tối kiếm đá đánh lửa tại vị trí quen thuộc, thoáng cái đèn dầu đã được thắp lên, ánh vàng vọt chiếu tới đổ bóng hai người lên tường thành những mảng lớn.
Sở Vân Chính không có từ chối, cùng cậu đồng sàng cộng chẩm thêm một đêm. Ròng rã trên lưng ngựa cả nửa ngày đường, hai người họ đều mệt lả, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Mà người cứ như đã quen hơi, trong cơn mơ màng thân thể tự tìm đến đối phương, đến khi say giấc nồng cũng không biết mình đã ôm nửa kia tự bao giờ.
Đến lúc Sở Vân Chính tỉnh lại đã quá giờ gà gáy một canh, cũng rất lâu rồi hắn chưa từng dậy muộn như vậy. Người bên cạnh vẫn còn ngủ, hơi thở nhè nhẹ phả vào hõm cổ hắn, bàn tay vắt qua đặt lên vùng cơ ngực. Ngọc Thiên Minh nằm gọn trong vòng tay Sở Vân Chính, chỉ cần hắn xoay đầu một chút, môi sẽ áp lên trán cậu ngay.
Nhưng Sở Vân Chính không làm vậy, hắn nhẹ nhàng lui người rời giường, ém lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-luu-ly/2971729/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.