Sau khi trở về căn cứ, ngoài việc hai ngày một lần phải qua trạm nghiên cứu làm xét nghiệm kiểm tra cơ thể thì Ngọc Thiên Minh phần lớn thời gian đều vô cùng rảnh rỗi.
Bố cậu Ngọc Kính Lâm hiện tại là đoàn trưởng đứng đầu căn cứ, bởi vì thế đãi ngộ cho gia đình cũng tốt hơn người khác một chút. Đồng thời trong lúc thời gian dư giả như thế này, cậu mới có dịp tiếp xúc với mẹ.
Mẹ cậu là Phương Nguyệt Thủy, một người như tên, xinh đẹp như ánh trăng, dịu dàng như làn nước. Mặc dù tuổi tác đã mấp mé tại ranh giới của nửa đời người, thời thế bây giờ cũng túng thiếu khó khăn, nhưng mẹ cậu vẫn lưu giữ được những đường nét của thời thanh xuân.
Đến chính cậu cũng phải thừa nhận, khuôn mặt của bản thân hiện tại gần như là từ mẹ đúc ra. Tự dưng nhớ đến cái danh "lam nhan họa thủy" của Đế Đô Công Tử khi trước, có mấy phần hiểu được suy nghĩ của thiên hạ. Bởi gương mặt mình nhìn từ bé đến lớn mãi cũng thành tầm thường, nhưng từ góc độ của người khác chỉ cần một lần bắt gặp thôi, thật sự có thể nhớ mãi không quên.
Mẹ cậu chính là mang vẻ đẹp chấn động như thế.
Ngọc Thiên Minh cắm cọc trong căn cứ, mỗi ngày đều quanh quần bên Phương Nguyệt Thủy. Cậu rất thích cảm giác ở cạnh mẹ, vui vẻ và thoải mái, chẳng cần bận lo nghĩ đến điều gì.
Nhưng cứ mỗi khi ghé qua trạm nghiên cứu làm xét nghiệm, thực tại tàn khốc lại kéo cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-luu-ly/2971650/quyen-5-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.