Thời gian rảnh rỗi tưởng dài nhưng rồi cũng chớp mắt qua mau, Ngọc Thiên Minh cắm chốt trong căn cứ ba tuần liên tục, cuối cùng đã chờ được đội thám hiểm từ bên ngoài trở về.
Khi nhận được thông báo từ Trần Thành Vinh, cậu đã ngay lập tức đi đến khu cách ly của trạm nghiên cứu. Lúc này thời gian thực hiện cách ly của đoàn thám hiểm đã kết thúc, từng nhóm người với bộ dáng bụi bặm vì những ngày tháng bươn trải bên ngoài tiến vào nội khu căn cứ. Ai cũng mệt mỏi và muốn được nghỉ ngơi, chẳng mấy người chú ý đến cậu.
Ngọc Thiên Minh đứng tại một góc một lối rẽ lẳng lặng chờ đợi, nhưng cho đến khi dòng người đã vãn bớt rất nhiều, vẫn chưa thấy người mà mình muốn gặp.
"Chờ Sở Vân Chính sao? Anh ta đến khu nghiên cứu rồi." Có tiếng nói quen thuộc vang lên bên cạnh. Cậu quay đầu nhìn, thì ra là Liễu Hạ An.
Cậu cất tiếng chào hỏi cô, đơn giản là một lẽ xã giao thông thường. Bởi vì xung quanh vẫn còn có người, không tiện cho việc nói về vấn đề nghiên cứu, hai người chỉ bâng quơ vài lời linh tinh.
Nhưng đứng được một hồi, lại bắt gặp một kẻ không mấy muốn gặp.
"Em họ, em vẫn an toàn sao?" Người tới là Ngọc Nhu Nhi.
Một câu "em họ" lọt vào tai Ngọc Thiên Minh cũng phải khiến cậu nổi hết da gà. Lần gặp lại này, người trước mắt cũng không có mấy phần khác biệt, vẫn là dáng người nhỏ bé, gương mặt xinh xắn đơn thuần cùng giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-luu-ly/2971648/quyen-5-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.