Lúc Tịch Đăng mở mắt ra, phát hiện đã trở lại nơi quen thuộc, còn chưa kịp phản ứng, liền có một khuôn mặt nhô ra, “Mười bảy, nhanh, phong tỏa ký ức lại.”
Người kia kéo tay Tịch Đăng đặt lên trên một quả cầu thủy tinh, quả cầu thủy tinh từ trong suốt từ từ biến thành màu sắc rực rỡ.
“Được rồi.”
Người nói chuyện với cậu là không ba, bởi vì hắn đứng thứ ba.
Dưới tay tác giả có một đám người, bọn họ đến hoàn thiện cố sự của tác giả, có khi diễn vai chính, có khi diễn pháo hôi, như Tịch Đăng, bởi vì thứ hạng không cao, vị trí mười bảy, cho nên đều phải diễn vai pháo hôi. Mà bởi vì nhiệm vụ của cậu khá đặc biệt, chính là giúp người khác hoàn thành tâm nguyện, cho nên điểm cũng được cộng không ít. Mà bọn họ sau mỗi nhiệm vụ đều bị phong tỏa ký ức, vì sợ bọn họ sinh ra tâm tư không nên có.
Tịch Đăng đẩy không ba ra, tự mình ngồi dậy, “Ta muốn đi tìm tác giả quân, tính điểm cho ta, xem có thể thăng cấp không.” Không ba ngồi xuống giường, “Đừng nghĩ nữa, ngươi không thăng cấp.”
“A? Tại sao? Nhiệm vụ ta hoàn thành ở trình độ cao mà.” Tịch Đăng trợn tròn cặp mắt, có chút khó chịu.
Không ba nở nụ cười, “Bởi vì ngươi thất bại một nhiệm vụ (là cái nhiệm vụ ở minh tinh văn ấy),mà mười sáu lại không thất bại nhiệm vụ nào, cho nên điểm tích lũy vẫn cao hơn ngươi.”
Mười sáu là người Tịch Đăng ghét nhất, Tịch Đăng từ vị trí hàng trăm bò lên, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me/764049/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.