Bạch Nhạc đi rồi, Tịch Tổ Lâm lúc này mới tiến vào, lại hơi sửng sốt một chút, bởi vì hắn phát hiện biểu tình Tịch Đăng có chút kỳ quái. “Hoàng thượng, hoàng thượng cảm thấy nơi nào không khỏe sao?” Tịch Đăng tay đè lên mặt bàn, trên trán lấm tấm mồ hôi, âm thanh như từ trong kẽ răng truyền tới, “Tiểu lâm tử, ngươi giúp trẫm gọi thái y lại đây.” Tịch Tổ Lâm nghe vậy, lập tức tiến lên đỡ Tịch Đăng, “Hoàng thượng, người đau ở nơi nào?” Tịch Đăng lập tức nắm chặt tay Tịch Tổ Lâm, Bạch Nhạc đi chưa được bao lâu, bụng cậu đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, chẳng lẽ thuốc kia có tác dụng phụ? Không được, không thể kêu thái y, cậu hô một cái, ánh mắt chuyển về phía Tịch Tổ Lâm, “Thôi, đừng đi thỉnh thái y, Mạnh thống lĩnh đâu? Gọi y tới đây.” Tịch Tổ Lâm tinh tế ngắm nhìn sắc mặt Tịch Đăng, lấy tay mình bên dưới tay Tịch Đăng thu lại, “Mạnh thống lĩnh hôm nay đã xuất cung, còn chưa trở về.” Tịch Đăng hơi nhíu mày, đặt tay vào trên bụng, “Vậy ngươi đỡ trẫm vào bên trong nghỉ ngơi.” Nhưng mà Tịch Đăng chưa đi được mấy bước, mắt liền tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh. Tịch Tổ Lâm vội vàng ôm lấy, sau đó chặn ngang người ôm lên, vội vàng phóng tới trên giường. “Hoàng thượng, hoàng thượng.” Tịch Tổ Lâm hô vài thanh, thấy người tựa hồ thật sự ngất đi, biểu tình trên mặt hơi đổi, ánh mắt lập tức u tối lại, đưa tay ra chạm vào trán Tịch Đăng một cái, liền lấy chăn gấm bên cạnh đắp kín người Tịch Đăng, xong mới đứng lên xoay người đi ra ngoài. Lúc Tịch Đăng tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong tẩm cung, cậu muốn ngồi dậy, nhưng thân mềm nhũn, không có khí lực gì. Tịch Đăng nhíu mày, đúng lúc này nghe được tiếng bước chân truyền tới, cậu nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện là Tịch Tổ Lâm, trong tay còn bưng một bát thuốc. Tịch Tổ Lâm nhìn thấy cậu tỉnh rồi, lập tức bước nhanh tới, “Hoàng thượng, người đã tỉnh?” Tịch Đăng nhìn chén thuốc trong tay Tịch Tổ Lâm, “Ngươi gọi thái y?” “Vừa rồi hoàng thượng đột nhiên ngất đi, mà Mạnh thống lĩnh cũng không ở đây, nô tài mới vạn bất đắc dĩ mời thái y tới.” Tịch Tổ Lâm mím môi. Tịch Đăng hỏi: “Thái y nói thế nào?” “Thái y chỉ nói là hoàng thượng hoàng thượng ăn nhầm thức ăn nguội, dẫn đến bụng đau, nhất thời hôn mê bất tỉnh.” Tịch Tổ Lâm đặt thuốc xuống bên cạnh, tự mình ngồi xuống long sàng, “Nô tài dìu hoàng thượng lên uống thuốc, thái y nói, hoàng thượng bây giờ tương đối suy yếu.” Tịch Đăng thu hồi mắt, lông mi thật dài che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, “Ngươi dìu trẫm ngồi lên.” Tịch Tổ Lâm liền đỡ Tịch Đăng dậy, lấy hai cái gối lót ở phía sau, để Tịch Đăng dựa vào phía trên, lúc này mới bưng chén thuốc lại, dùng sứ muỗng giúp Tịch Đăng uống thuốc. Thuốc kia cực đắng, Tịch Đăng không nhịn được nhíu mày, Tịch Tổ Lâm nhìn thấy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đột nhiên buông chén thuốc xuống, “Nô tài đi lấy cái này.” Chờ hắn trở về, Tịch Đăng mới phát hiện Tịch Tổ Lâm đi lấy mứt mai, cậu không khỏi quay đầu qua chỗ khác, “Trẫm không ăn cái đó, ngươi trực tiếp đưa chén thuốc cho trẫm là được.” Chờ Tịch Đăng nhận được chén thuốc, tay còn run rẩy không ngừng, bất quá cậu cực lực khống chế được, thuốc kia sao lại bị như vậy? Cậu đại khái muốn đi hỏi tác giả quân một chút. Tịch Đăng ngửa đầu một cái liền uống hết toàn bộ thuốc, mới vừa thả xuống, trong miệng bị nhét vào một vật, cậu không nhịn được liền ngậm. Chờ đến khi phát hiện trong miệng là mứt mai, không nhịn được nhìn Tịch Tổ Lâm một cái. Tịch Tổ Lâm ngược lại nở nụ cười, nụ cười trên mặt xán lạn như nắng mai, quét qua bóng tối nơi đáy mắt, hắn thân thủ nhận lấy chén rỗng trên tay Tịch Đăng, “Ăn mứt mai rồi mới thấy thuốc không còn đắng như vậy đúng không?” Thái độ của Tịch Tổ Lâm cũng không giống như thái độ với một quân vương, bất quá Tịch Đăng lại không hề nói gì, chờ đến khi cậu muốn nhổ hạt ra, Tịch Tổ Lâm liền trực tiếp đưa tay tới trước mặt Tịch Đăng, “Hoàng thượng, phun vào tay nô tài là được rồi.” Tịch Tổ Lâm sau khi đem đồ thu xuống hết mới trở về, “Hoàng thượng uống thuốc xong, có muốn nghỉ ngơi một chút nữa không?” Tịch Đăng lắc đầu, “Ngươi mở cửa sổ ra đi, trẫm thấy hơi ngộp. Đúng rồi, Mạnh thống lĩnh trở về chưa?” “Vẫn chưa.” Ánh mắt Tịch Tổ Lâm khẽ nhúc nhích, “Mở cửa sổ sẽ dễ bị cảm lạnh.” “Mùa hè sao có thể bị cảm lạnh? Mau mở cửa sổ ra.” Bên ngoài tẩm cung của Tịch Đăng có một hồ sen, sau khi mở cửa sổ ra, mùi hoa sen thơm ngát theo gió thổi tới. Chờ đến khi Tịch Tổ Lâm mở cửa sổ xong, Tịch Đăng liền kêu hắn lui xuống, Tịch Tổ Lâm đang định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt Tịch Đăng đã lóe lên một tia không hài lòng, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, lui xuống. ——— Mạnh Thu Ngư lúc trở lại trời đã khuya rồi, y sợ quấy nhiễu đến Tịch Đăng, cố ý tắm rửa rồi mới lại đây, mới vừa bò lên long sàng ôm lấy người ngủ ở bên trong, liền sửng sốt một chút. Y đưa tay ra chạm lên trán của đối phương, xúc cảm bên dưới quá mức lạnh lẽo. “Ngươi đã trở lại?” Tịch Đăng vẫn chưa ngủ, âm thanh có chút suy yếu. Mạnh Thu Ngư không khỏi cau mày, đem người quay lại, “Cơ thể em sao lại lạnh như vậy?” Tịch Đăng ánh mắt nửa khép, “Ta khó thở, choáng đầu, còn có chút buồn nôn.” “Đã kêu thái y tới chưa?” Mạnh Thu Ngư nói xong, liền chuẩn bị xuống giường đi gọi thái y, Tịch Đăng đưa tay ra kéo lại tay áo y, “Kêu rồi, uống thuốc rồi, so với lúc nãy khá hơn một chút. Ngươi đừng đi, ta có một số việc muốn nói với ngươi.” Mạnh Thu Ngư nghe vậy, lại trở về trên giường, tỉ mỉ quan sát sắc mặt đối phượng, phát hiện gương mặt chỉ có chút trắng, mới miễn cưỡng yên tâm, “Chuyện gì vậy?” “Tịch Tổ Lâm có chút ý tứ, mà ta bây giờ chưa thể giết hắn được, cái tên Chu bảo thủ kia vẫn muốn cùng ta liều mạng, ngươi mau bắt được hắn, hạ chút thuốc, giống như lão nhân kia nhốt lại.” Tịch Đăng nói rất chậm. Mạnh Thu Ngư khẽ nheo mắt lại, “Tại sao không trực tiếp giết hắn, sau đó có thể tùy tiện kêu người dịch dung thành bộ dáng Tịch Tổ Lâm.” Nếu Mạnh Thu Ngư con pháo thí này thật có thể giết được vai chính công Tịch Tổ Lâm, đó mới gọi là kỳ tích. “Trước tiên không nên giết hắn, ta giữ hắn lại còn hữu dụng.” ——— Bất quá, Tịch Đăng lại không nghĩ tới, Mạnh Thu Ngư mất tích, cùng lúc với Tịch Tổ Lâm. Tịch Đăng phái người lén lút đi tìm, lại không thu hoạch được gì, mà Chu tướng quân lúc này đã hồi triều, Tịch Đăng tự mình tiếp kiến hắn, đối phương ngay cả ngựa cũng không xuống, ánh mắt khinh bỉ, Bạch Nhạc đứng ở đó liền muốn rút kiếm, liền bị Ngô Thanh bên cạnh cản lại. “Hoàng thượng còn không gấp, ngươi gấp cái gì?” Đêm đó là Chu tướng quân tiệc khánh công, Tịch Đăng ngồi trên ghế, bên dưới là Chu tướng quân, hôm nay chưa mời hết tất cả quần thần, mà chỉ là mời một, hai trọng thần trong triều. Chu tướng quân đột nhiên cầm lấy ly rượu trên bàn, “Không biết hạ quan có tư cách kính hoàng thượng một chén rượu hay không?” Tịch Đăng khẽ mỉm cười, “Trẫm gần đây thân thể không tốt, không thể uống rượu, không bằng để cho Bạch ái khanh bồi tướng quân uống xoàng mấy chén?” Chu tướng quân cười lạnh, “Bổn tướng quân lúc đang đánh chiến, Bạch Nhạc tiểu nhi còn một cái mông trần khóc lóc, có tư cách gì bồi Bổn tướng quân uống rượu?” Hắn nhìn thấy gương mặt Tịch Đăng đã hơi trầm xuống, càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè, “Cho dù là Vĩnh An thế tử ngài, cũng chỉ là một tiểu tự miệng chưa dứt sữa.” Tịch Đăng không những không giận mà còn cười, “Trẫm kính Chu tướng quân thân kinh bách chiến, chưa bao giờ thất bại, mà Chu tướng quân tuổi tác đã cao, không bằng sớm ngày cởi giáp về quê, bảo dưỡng tuổi thọ?” Tịch Đăng vừa dứt lời, cung nữ đứng phía sau Chu tướng quân liền từ trong tay áo lấy ra dao găm, nhắm vào phía tim Chu tướng quân mà đâm. Bạch Nhạc cũng từ dưới bàn rút ra một thanh kiếm tấn công Chu tướng quân. Chu tướng quân ngược lại cũng là một tên có bản lĩnh, không chỉ có tránh được cung nữ kia, còn tay không đánh một trận với Bạch Nhạc. Hắn cũng không phải một mình đến dự tiệc, còn dẫn theo mấy cái thuộc hạ, bất quá Tịch Đăng vỗ tay một cái, đám thị vệ bên cạnh liền vây toàn bộ lại. Ngô Thanh trong lúc hỗn loạn đi tới bên người Tịch Đăng, “Hoàng thượng, nơi này quá nguy hiểm, hạ quan trước đưa hoàng thượng hồi tẩm cung, tuy rằng đồ ăn đã dùng đồ bạc khử độc, nhưng hắn không biết rằng độc đã hạ trên đầu đùa, hắn muốn sống cũng không sống lâu được.” Tịch Đăng khẽ nâng khóe môi, “Lão già kia thế nào rồi? Đợi lát nữa đem đầu Chu ái khanh tuyệt đối chân thành đưa tới, dù sao cũng đã thắng trận, để lão già kia chung vui một chút.” Ngô Thanh nở nụ cười ngày càng sâu, “Hạ quan chắc chắn vì hoàng thượng giải quyết thỏa thỏa đáng.” Tịch Đăng nhìn xung quanh một vòng, quan văn đến dự tiệc lúc này toàn bộ núp dưới đáy bàn, mà lúc này, thân thể Chu tướng cũng lung lay, Bạch Nhạc thừa cơ một kiếm đâm tới, tuy rằng Chu tướng quân tránh được chỗ yếu, nhưng cũng là bị đâm một đường máu. Tịch Đăng thấy phần thắng tràn đầy, lúc này mới rời khỏi, Ngô Thanh lập tức đi theo. “Hoàng thượng, hạ quan đã phong tỏa cửa thành vài ngày, nhưng không nhìn thấy Mạnh thống lĩnh, nếu như Mạnh thống lĩnh còn sống, còn ở trong kinh thành, không bằng đến tra từng nhà?” Tịch Đăng lắc đầu, “Việc này không thích hợp nhiều người biết, ngươi tăng người lén lút tìm kiếm, nhớ kỹ, ngay cả nhà kho đường hầm cũng không thể bỏ qua. Có tin tức Tịch Tổ Lâm không?” Sắc mặt Ngô Thanh hơi trầm xuống, lắc đầu, “Tịch Tổ Lâm lần này trốn có lẽ khó mà bắt được.” Tịch Đăng dừng bước, “Nói chung, sớm ngày tìm được bọn họ.” Tịch Đăng tiến lên phía trước vài bước, nhất thời cảm thấy xung quanh quá mức an tĩnh, mà Ngô Thanh… Không đúng, cậu vừa rồi quá mức tập trung suy nghĩ, không phát hiện ra bước chân Ngô Thanh không còn nữa. Tịch Đăng lập tức quay người lại xem, liền phát hiện Ngô Thanh đang nằm không xa cách đó mười bước. Tịch Đăng đi tới, mới vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị kiểm tra tình hình của Ngô Thanh, liền quay người đánh ra một chưởng về phía sau. Bất tri bất giác sau lưng cậu đã đứng một tên áo đen, không những không né tránh mà còn tiến lên nghênh tiếp, sau đó liền thấy Tịch Đăng ngã xuống, hắn thân thủ tiếp được. Ngô Thanh từ trên mặt đất đứng lên, trên mặt mang mấy phần tươi cười, “Phan thống lĩnh, việc hoàng thái tôn dặn dò hạ quan, hạ quan đã hoàn thành thỏa đáng.” Âm thanh Phan Mạch từ bên trong miếng vải đen lộ ra, có chút ám ách, “Hoàng thái tôn biết ngươi trung tâm, chắc chắn sẽ ban thưởng tốt cho ngươi. Lần sau thấy ngươi, sợ rằng phải xưng một tiếng Ngô tướng quân.” “Không dám, không dám, hạ quan chỉ là thức thời trang tuấn kiệt.” Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Ngô Thanh liền tiếp tục nói: “Chu tướng quân lúc này cũng đã bắt được Bạch Nhạc.” Ánh mắt Phan Mạch lóe lên sát ý, loại người như Ngô Thanh căn bản không thể nuôi dưỡng được, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắn ngược một cái. Ngô Thanh lập tức ngửi được mùi vị không bình thường trong không khí, liền lui về sau một bước, “Phan thống lĩnh?” Phan Mạch không để ý tới hắn, ôm Tịch Đăng quay người rời đi. Người đi rồi, Ngô Thanh mới nhẹ lay đầu, trong miệng khẽ hát, xoay người trở về, “Đều nói ta là cỏ đầu đường, nhưng mà ta là muốn làm kẻ đứng trên vạn người.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]