Có con, ta phải là thế nào mới có con được?” Tịch Đăng ngồi trên giường, biểu tình có chút hỏng mất.
Tác giả quân nở nụ cười, sờ đầu Tịch Đăng, “Có muốn ta cho ngươi một cái bàn tay vàng không?”
“Cái gì?”
“Làm cho văn này biến thành sinh tử văn.”
…
Tịch Đăng chợt mở mắt ra, sờ mồ hôi trên trán, sau thở dài một hơi, từ trên giường ngồi dậy.
Động tác nhỏ này liền bị nhanh hoàn gác đêm bên ngoài nghe được.
“Thế tử?”
Tịch Đăng a một tiếng, vén màn giường lên, hơi giương giọng: “Rót cốc nước cho ta.”
Nha hoàn lập tức cúi đầu tiến vào, rót cốc nước ấm cho Tịch Đăng.
Lúc Tịch Đăng nhận lấy cốc nước, ánh mắt đảo quanh một cái trên ngực của nha hoàn kia, sau đó lập tức đỏ mặt, cấp tốc thu hồi ánh mắt, cúi đầu uống nước nỗ lực che giấu hành vi xấu xa của mình.
Bất quá, Tịch Đăng không nghĩ tới một cái hành động nhỏ như vậy lại bị cái tên đại biến thái Mạnh Thu Ngư kia biết được.
Từ khi Vĩnh Yên vương gia bị giam cầm, bản thân giống như bị ủy thác hoàn toàn cho Mạnh Thu Ngư quản giáo.
Vĩnh Yên vương phủ ngoại trừ chủ nhân là Vĩnh Yên vương gia, cũng chỉ còn lại Vĩnh Yên tiểu thế tử.
Ở bên ngoài nhìn tới, Vĩnh Yên thế tử là một con bệnh quanh năm ốm yếu, không chỉ thể trạng không được tốt, lúc nhỏ còn từng một lần bị bắt cóc mà chịu kinh hách. Vĩnh Yên Vương phi cũng là trong lần bắt cóc ấy rơi xuống núi chết đi, Vĩnh An vương gia sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me/764035/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.