Thượng Đế nói, kỳ thực ngươi đời trước là một tiểu công. 
——— 
Tịch Đăng ngồi trên giường, duỗi tay ra cho Kính vàng xem. 
Kính vàng nhìn thấy vết thương, trong mắt liền bốc hỏa, nhưng là nó hiện tại lại không thể bắt nhân loại kia tới đánh một trận, nếu đánh chết, lão đại nhất định sẽ cùng nó liều mạng. Cho nên nó chỉ có thể đè xuống khó chịu trong lòng, trước tiên giúp Tịch Đăng mở băng vải ra. 
Nhưng hành động này của nó bị Tịch Đăng đạp cho một cước. 
Kính vàng không hiểu nhìn sang. 
Tịch Đăng rút tay mình về, Kính vàng lập tức tỉnh ngộ, vội vã kéo lấy, “Lão đại, không mở không mở.” 
Tịch Đăng lúc này mới đưa tay bọc kín đáo cho Kính vàng. 
Bọn nó từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy dung nhan Tịch Đăng bên dưới lớp băng vải, đương nhiên, chúng nó cũng cảm thấy cái ‘túi da’ này cũng chẳng có gì quan trọng. 
Kính vàng đột nhiên rút mạnh đao ra, Tịch Đăng hơi mở to mắt, cái tay còn lại lập tức nắm chặt chăn dưới thân. Kính vàng lén lút liếc Tịch Đăng một cái, lão đại sợ đau, kỳ thực chúng nó đều biết, bất quá lão đại muốn giả vờ, chúng nó liền phối hợp, làm như không biết gì hết. 
Chờ Tịch Đăng bình thường lại, nó liền đuổi Kính vàng ra ngoài, xuống giường khóa trái cửa. 
Tịch Đăng tự mình mở lớp băng trên tay, lộ ra một đôi tay trắng nõn thon dài, da thịt còn vô cùng trắng loáng, hoàn toàn không có cảm giác xanh trắng như tang thi. Áo trên cánh tay cũng bị đâm thành một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me/764007/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.