Edit: Thảo Lê
Chung Kỳ lúc mở mắt ra, đầu óc còn có chút không rõ ràng.
Y xoa tóc, chuẩn bị ngồi dậy, đột nhiên phát hiện lồng ngực của mình rất nặng, y cúi đầu nhìn, liền thấy một mảnh màu vàng.
Hả? Chờ chút, y không có lông ngực, cũng không có lông ngực màu vàng.
Chung Kỳ hơi mở to mắt, sau đó liền khôi phục bình thường, y nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Nghĩ đến tối hôm qua, Chung Kỳ liền không nhịn được xoa trán thở dài, tối hôm qua ban đầu xác thực rất ái muội, thế nhưng không thể trách được một tên xử nam vạn năm như y trong nhà làm sao có đồ bảo hộ được.
Chung Kỳ nhớ lại ánh mắt Tịch Đăng lúc đó, liền có một loại cảm giác chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Lúc đó Tịch Đăng đã cởi được một nửa, khi biết trong nhà Chung Kỳ không có đồ bảo hộ, cậu như cười như không liếc Chung Kỳ một cái, tiến đến bên tai Chung Kỳ, nhẹ giọng nói, “Vừa vặn tôi đêm nay có chút say, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm.”
Vì vậy Tịch Đăng liền tùy ý kéo quần xuống, trực tiếp đi lên phòng ngủ trên lầu.
***
Chung Kỳ cúi đầu nhìn cái đầu đặt trên ngực mình, định đẩy đầu Tịch Đăng dịch đến bên gối, thế nhưng y mới hơi động, cái đầu kia cũng giật giật một cái.
Hồi lâu, Tịch Đăng một đôi mắt mê ly nhìn Chung Kỳ. Cậu chớp mắt rất chậm, một bộ hoàn toàn chưa tỉnh ngủ.
Chung Kỳ đưa tay xoa tóc Tịch Đăng, xúc cảm quả nhiên rất tốt, y nở nụ cười, “Chào buổi sáng, Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me/763995/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.