Triệu Vu Quy nằm trên giường, ánh trăng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể ngửi được mùi thanh tân của cây trúc, nhưng không thể ngủ được, trong lòng đều là câu nói kia của Vưu Hạt.
Làm sao bây giờ? Mình nên làm thế nào?
Lăn qua lộn lại, vẫn không thể đi vào giấc ngủ, không thể giao người cho Vưu Hạt được.
Mà cách căn phòng này không xa, cũng có một người mở to mắt suy nghĩ.
Đôi mắt xinh đẹp của Vưu Hạt khi trợn lên rất to, biểu hiện trên mặt rất phong phú, khi thì nở nụ cười, khi thì hừ lạnh, có lúc còn đột nhiên che mặt.
Đột nhiên lại bật dậy.
Vưu Hạt trải qua chuyện hồi chiều, rốt cục cũng rõ ràng, khi nhìn thấy cổ độc bò vào trong cơ thể Tịch Đăng, phản ứng đầu tiên lại không phải là muốn lấy cổ độc ra, hay là tức giận, mà là nghĩ có phải là số mệnh an bài hay không, người bên ngoài không biết, người ở đây chỉ có thể để cổ trùng vào thân thể người mà mình xác định chung thân cả đời, là người có thể bái đường thành thân cùng. Trước kia là vì nghĩ rằng người mình thích là Triệu Vu Quy, nên mới không chút do dự hạ cổ, thế nhưng không nghĩ tới là ——
Vưu Hạt đột nhiên lộ ra một nụ cười khúc khích hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ngày xưa, bất quá rất nhanh liền thu lại rồi, đồng thời còn giống như giấu đầu hở đuôi mà ho nhẹ một tiếng.
Mặc dù mình hiện tại cũng coi như miễn cưỡng thích người kia, thế nhưng tên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me/763984/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.