Đêm mưa.
Gần đây, nhiệt độ đã giảm mạnh, xe ô tô chạy trên đường vội vàng lướt qua, lốp xe bắn những giọt nước đục ngầu văng tung tóe. Có rất ít người đi trên đường, thỉnh thoảng xuất hiện một hoặc hai người, ai cũng quấn chặt quần áo, cầm ô và cúi đầu bước vội vã. Hầu hết các cửa hàng trên đường phố đều đã tắt đèn, một số ít đã đóng cửa.
Trong đêm mưa như vậy, cũng có một số người đặc biệt khác biệt. Đó là một người nam nhân cao gầy, mặc một chiếc áo khoác mỏng, ngồi ở góc hẻm. Cậu đã ở đây được một lúc, quần áo toàn thân có thể vắt ra nước, một vũng nước nhỏ tích tụ quanh chân của cậu. Thỉnh thoảng người qua đường phát hiện ra cậu, đều nhìn cậu một cách thận trọng và nghi ngờ, rồi vội vã rời đi, tựa hồ sợ gặp phải rắc rối.
Cậu dựa người vào tường, chân co lại, đặt một tay lên đầu gối, xanh xao và yếu ớt, nhưng lại hơi thở lộ ra tử vong.
Lại là tiếng bước chân.
Chỉ là lần này tiếng bước chân đi kèm với thanh âm cạch cạch cạch, cậu vẫn không ngẩng đầu, mãi cho đến khi tiếng bước chân kia dần dần đến gần, cuối cùng có thứ gì đó chạm vào chân cậu.
“Hả? Ở đây có người sao?”
Âm thanh quen thuộc.
“Không có.”
“Tịch tiên sinh? Là anh sao?”
Tịch Đăng có vài phần bất đắc dĩ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt của Ngu Thanh Ninh. Khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai của đối phương xuất hiện dưới một chiếc ô đen. Sau đó, hắn từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153524/quyen-4-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.